Giàn bầu tuổi thơ

    Trưa vắng. Ngồi một mình bên hiên, bậc thềm nhà lẵng lặng từng dấu chân ai qua ngõ. Không khí của buổi trưa oi nồng không một tiếng chim, không một bóng cây, chẳng có một làn gió thổi. Bất chợt tôi thấy nhớ bóng mát giàn bầu êm đềm một thuở…

    Mỗi buổi trưa, tôi thường theo nội ra giàn bầu để mắc võng đung đưa. Nội thường hát ru tôi ngủ. Nằm ngước mặt lên nhìn những trái bầu đung đưa trong gió, những nụ hoa còn nép mình trong kẽ lá, bao nhiêu đó cũng khiến miền tuổi thơ tôi trở nên mênh mang và kỳ dị.

    Giàn bầu nhà nội rất sai trái, những lúc ăn không hết nội thường bảo tôi mang cho các chú thím, hay mang ra chợ bán. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cái tô canh bầu thơm lừng của nội, cái vị ngọt thanh mà giờ tôi chẳng tìm đâu được!

    Chiều nay, ngang qua khu chợ cũ, hình ảnh một bà cụ dắt theo đứa cháu, tay khệ nệ mấy trái bầu làm lòng tôi nao nao nhớ về một tuổi thơ bình yên bên nội.

    Dáng nội giờ đã khuất xa, chỉ còn giàn bầu gieo mình trong nắng sớm.

    Tôi – một người mang giấc mơ làm người của phố, tưởng đã quen rồi những xanh đỏ tím vàng, nhưng vẫn thèm sao tô canh bầu nội nấu, thèm được ngả đầu vào lòng nội dưới bóng mát giàn bầu xanh miền tuổi thơ tôi.

    ĐÀO CHÍ PHÚ

    Recommended For You