Chiều…

    Bao giờ cũng vậy, khoảnh khắc bóng tối rón rén bước qua ranh giới thời gian mỏng manh phía chân trời, tắt những sợi nắng cuối cùng lòng ta cũng nao nao, bộn bề những cảm xúc không thể gọi tên. Lòng cứ miên man nhớ…
    Người ta thường nói hoàng hôn gợi buồn! Có oan cho hoàng hôn quá không?
     
    Hoàng hôn không gieo vào lòng người ta nỗi buồn, chẳng qua trước cái khoảnh khắc chuyển mình của ngày – đêm, tâm hồn con người dường như trở nên mong manh, dễ vỡ, yếu đuối để rồi những nỗi buồn, nỗi cô đơn giật tung những xiềng xích mà ta kìm nén nó bấy lâu nay ùa về, nhuộm tím cả hồn.
     
    Trong không gian tĩnh mịch, bỏ lại cái xô bồ vội vã ồn ào bụi bặm, dành riêng cho tâm hồn chút bình yên, đối diện với chính bản thân mình, nhìn lại quãng đường đã đi qua. Lòng chợt thèm một vòng tay ấm, thèm những yêu thương rất đỗi đời thường, thèm một tiếng lòng đồng cảm, sẻ chia.
     
     
    Ta trìu mến từng dáng người xa lạ tất tả trên đường, từng nhành hoa dại gục đầu bên vệ đường, từng cánh chuồn bơ vơ ngược chiều nắng ngược chiều gió…
     
    Chiều khép lại một ngày. Tháng tư khép lại một mùa xuân, lặng tiếng trống hội làng, vắng mưa phùn lất phất. Lòng người hụt hẫng bâng khuâng cho mùa xuân quá khứ hay rạo rực khao khát đón chờ hạ đang về. Tôi đứng lặng bên rặng tre xanh in một vệt đen trên nền trời thăm thẳm. Trâu thơ thẩn gặm ánh mặt trời. Chiều tháng tư. Một mình. Buồn.

    ĐÀO MẠNH LONG

    Recommended For You