“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay”.
Quê hương đánh thức những ký ức sâu sắc, nơi trái tim nhớ mãi hình ảnh những đêm trăng tĩnh lặng.
Ánh trăng nhẹ nhàng trải bóng qua lũy tre làng. Lúc này, trăng dịu dàng nhấp nhô, đánh bại chút ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn. Màn đêm buông xuống nhanh chóng, bao phủ vũ trụ trong bóng đen huyền bí. Trong khoảnh khắc đó, ánh trăng chiếu sáng, xua tan bóng tối.
Khi trăng vươn lên cao phía đỉnh lũy tre, chú Cuội hiện lên dưới ánh trăng, đưa ánh sáng tới mọi khu vực, tạo ra một vẻ đẹp huyền bí và sống động. Trong vườn cây, những bông hoa quỳnh trắng tinh khôi dưới ánh trăng trở nên nổi bật giữa bóng tối.
Hương thơm của hoa cau, hoa bưởi càng trở nên quyến rũ dưới ánh trăng. Ánh trăng như mật ong dịu dàng phủ lên ngôi nhà, những hàng cây trên đất. Cánh đồng lúa chín vàng như những con sóng nhẹ nhàng trước làn gió, tạo nên một cảnh tượng hài hòa.
Ánh trăng rơi xuống con đường, rồi lan tỏa đến bờ sông. Dòng nước trở nên lấp lánh dưới ánh trăng, tạo nên những gợn sóng nhỏ. Buổi tối yên bình, chỉ có đom đóm nhấp nhô những đốm sáng li ti, làm cho bức tranh đêm trăng trở nên huyền bí. Tiếng kêu rả rích của dế và tiếng đớp động của cá dưới ao bèo góp phần làm cho không khí trở nên sống động. Trời khuya, chỉ còn ánh trăng giữa bầu trời làm bạn với ngôi sao và đám mây, đem lại sự bình yên cho cả thế gian.
Giờ đây khi đang ở xa quê hương, ánh trăng sáng như một đường dẫn tôi về với những đêm trăng yên bình. Ánh trăng không chỉ là đẹp, mà còn là nguồn cảm hứng của nỗi buồn và sự cô đơn, khiến cho tình yêu quê hương trở nên thêm thiết tha:
Ngủ dậy, ánh trăng rọi,
Đất trải chiếc áo sương.
Ngước nhìn trăng lung linh,
Nhớ về quê hương thương.
[Chưa rõ ai là tác giả của bài viết này]