Đêm trăng nào chúng mình đã chia tay
Tàn hạ cũ là những ngày thu tới
Ai vẫn đứng bên bờ sông chờ đợi
Người đi xa trên vạn lối chẳng về
Em một mình chân cứ bước lê thê
Gió vẫn hát cánh phượng hè thì dỗi
Trăng bàn bạc ánh vàng xuyên qua lối
Cũng như em mãi chờ đợi một người
Dẩu biết rằng tình ấy đã đánh rơi
Không còn nữa và người xưa chẳng đến
Ai sướt mướt một mình nơi điểm hẹn
Đò mãi xa nhưng bến vẫn mong hoài
Trăng sắp tàn, anh có biết nơi đây
Ai còn đứng nhớ những ngày xưa cũ
Từng xúc cảm vẫn lưng chừng chiếm ngự
Cứ chờ mong dù quá khứ xa rồi
Em thì thầm khẽ gọi cố nhân ơi
Miền ký ức có một thời mãi giữ
Em sợ rủi lỡ ngày sau thật sự
Đánh mất luôn không còn giữ tí nào
Quên thuở mà ta từng đã xuyến xao
Quên lời nói ngọt ngào anh đã hứa
Giờ người lạ mình không còn yêu nữa
Tình yêu ơi sao mỏng tựa tơ mành.
Ngọc Cầm