Gọi tên mùa hoa cải

    Có một cánh đồng vẫn đợi dấu chân ai. Mùa hồn nhiên đã lặn sâu trong cũ mềm ký ức. Để khi đêm về trái tim trào dâng những nỗi niềm rạo rực, thầm gọi tên mùa hoa cải xa xôi…

    Ngày ấy, ven con sông nhỏ làng tôi có một cánh đồng chỉ trồng toàn cây cải. Cuối đông, đầu xuân là cữ hoa cải bập bùng nở rộ như dải khăn vàng tươi, song song chạy dọc con nước bạc miên man điệp trùng sóng gợn.

    Hoa cải đẹp một cách nồng nàn, cháy bỏng thôi miên những con bướm đa tình, mộng mơ ngược hành trình xa đến tìm phấn sắc. Màu vàng xênh xang, rực rỡ của hoa ghép vần với màu tro lạnh u ám của nền trời rét mướt tạo nên một bức tranh quê sống động, hài hòa và yên bình đến lạ…

    Hoa cải neo vào hồi ức của đứa con xa quê những kỷ niệm rưng rưng thời thơ bé.

    Nhớ những chiều tan học, đi tắt ngang qua cánh đồng đượm màu hoa cải, lũ chúng tôi đứa nào cũng lén lút hái đầy tay những cành hoa bé xinh còn rung rinh cánh ấm ngượng ngùng cài lên mái tóc huyền con gái.

    Cuối chiều, khi đàn chim gầy vội khép nắng nghiêng nghiêng, hoa cải ủ đầy hoàng hôn như cháy hết mình cho một ngày khát vọng, thắp lên những rung động bâng khuâng không thể nào định nghĩa.

    Để rồi giờ đây, cô độc trong miên man bóng tối, mượn hơi ấm những mùa hoa xa cũ, tự ru nỗi nhớ cho mình…

    Đi qua những ngày lặng lẽ, miền hoa cải hôm nào âm thầm gom đầy nắng sương kết tròn hạt nhỏ. Mẹ lại tất bật ra đồng, tỉ mẩn thu hoạch từng hạt cải chắc đều đem về phơi khô trên vuông sân gạch rồi cất vào chum sành để dành cho mùa gieo hạt năm sau.

    Cứ như thế, mùa này sang mùa kia, hoa cải gối đầu lên bãi bồi nồng ấm phù sa nở vàng giản dị. Thương áo mẹ qua bao mùa hoa cải, màu nâu sờn mòn vạt nắng chơi vơi…

    Nhớ ngày con đò rời bến đưa mình đi xa, đúng vào mùa lung linh hoa cải. Gió chở hương thầm tiễn sóng chênh chao.

    Bên sông vạt cải vàng bịn rịn nhắn nhủ điều chi mà khóe mắt chợt cay nồng, sướt mướt. Vần thơ lòng ướt át rơi trên cánh đồng xưa: 

    “Ta không thể trở về thời hoa cải
    Dòng sông mang ký ức ra khơi
    Chuyến đò tuổi thơ đi rồi không trở lại
    Sóng ngược bờ tràn nỗi nhớ xa xôi”.

    Nơi ấy, hoa cải ngọt ngào vẫn âm thầm thắp nắng vàng tươi, soi lối bình yên cho tâm hồn tôi tìm về miền hoài niệm hồn nhiên, trong trẻo…

    PHAN ĐỨC LỘC

    Recommended For You