Gửi cho em

Anh viết tặng em những vần thơ Tây Nguyên
Chút nắng mùa khô của miền đất đỏ
Cánh chim vút cao trên nóc nhà thành phố
Những âm vang ào ạt gió đại ngàn

Gửi tặng em chút chiều lạnh mưa chan
Vùng đất ba zan lô cà phê ngút ngát
Gùi nếp thơm mẹ hái về trên rẫy
Ống cơm lam thơm nức bếp than hồng

Gửi tặng em xanh biếc nước dòng sông
Cô gái Gia Rai múa điệu xoang bên suối
Chóe rượu cần vít cong chiều thương nhớ
Phía ấy con đường ai da diết ngóng trông

Gửi tặng em làn sương sớm mong manh
Tiếng dế gọi nhau về hang khi chiều xuống
Mảnh đất gắn đời người bao mùa yêu dấu
Sắc trời thu khoe nắng óng lưng nương

Ngôi nhà sàn che lợp tấm tranh săng
Bóng ai phía hoàng hôn địu con về bản
Đêm bập bùng bếp lửa than cơm nướng
Khúc khích tiếng cười nghi ngút khói lồ ô

Gửi tặng em bông lan rừng chớm nở
Áo chàm thơm tinh khiết một góc trời
Kon Tum đó nơi núi non hùng vĩ
Những người con của vùng đất kiên trung

Rừng Tây Nguyên che bộ đội hành quân
Núi Tây Nguyên làm quân thù khiếp sợ
Đất Tây Nguyên ôi hồn thiêng dân tộc!
Ánh mắt già làng nhìn cờ Đảng rưng rưng

Vùng đất kiên cường nơi khởi nghiệp đời anh
Nơi nâng đỡ chở che từng bữa ăn giấc ngủ
Cơm áo chắt chiu thấm đầy nước mắt
Nắng gió đại ngàn nghĩa nặng ơn sâu

Xin tạm biệt con đường từ nơi ấy ra đi
Và xin hẹn ngày trở về nơi ấy
Tây Nguyên ơi phần đời tôi ở đấy
Hương rượu cần thấm đượm nỗi nhớ thương.

Nguyễn Đăng Độ

Tây Nguyên – nơi hùng thiêng sông núi, nơi từ rừng già cho tới núi đồi, sông suối, buôn làng, những mái nhà, những bậc thang… đều âm vang đồng vọng từ ký ức, chứa chan cảm xúc nồng nàn, mãnh liệt, đắm say. Biết bao thế hệ văn nghệ sĩ đã gắn bó, trưởng thành trên đất cao nguyên lộng gió.

Dù là ai, xuất phát điểm thế nào thì tinh thần Tây Nguyên vẫn ngấm vào họ vừa theo cách chung, cũng vừa mang bản sắc riêng. “Một tiếng chim kêu một đêm mưa quất/ Nửa đời người chìm nổi với Tây Nguyên” – một câu thơ vang lên như lời tự bạch của nhà thơ Nguyễn Đăng Độ đã như cánh cửa mở ra cho người đọc được khám phá, cảm nhận thế giới nội tâm và trải nghiệm của anh với Tây Nguyên – miền đất lưu giữ nhiều dấu ấn. Âm vọng đại ngàn hòa quyện trong thơ anh khi tươi mới, căng tràn, cuộn xiết như suối, khi lại thầm lặng, lắng sâu trong bầu kỷ niệm ăm ắp nghĩa tình của đất, của người.

Recommended For You

Để lại một bình luận