Mênh mang nỗi nhớ

Mười năm đăng đẳng thời gian
Quay lưng lữ khách, dặm ngàn vó câu
Bỏ lại kia, một chiếc cầu
Và đôi chim sẻ kề nhau ấm bờ…

Để chiều phía gió rung tơ
Nụ hoa khép cánh, thẫn thờ mây sương
Bên nhìn phiến đọng giọt buồn
Dáng người lặng lẽ, sầu thương ráng tà

Canh khuya chầm chậm lụn ngà
Phù vân khoảnh khắc vội qua mất rồi
Ảnh hình, kỷ niệm khoảng đời
Biết bao lưu luyến, dòng trôi bọt bèo

Chơ vơ cây mé cheo leo
Cuồng phong bất chợt đẩy nhào vực sâu
Biển khơi sóng cuộn, ba đào
Thuyền nan mỏng mảnh rơi vào ngả nghiêng…

Anh nào có muốn xa em
Nào đâu ong bướm gieo duyên ỡm ờ
Bởi dài nắn nót vần thơ
Thơ chưa kết đoạn, vật vờ đèn lu

Bầu đưa tuyết trắng mịt mù
Vườn khô lá héo, vòm thu rụng tàn
Chìm thâu lạc giấc mơ màng
Hồn vương vấn thuở võ vàng, tái tê

Lắm khi thao thức vọng về
Bâng khuâng nỗi nhớ, lê thê bập bồng
Giờ đây dưới bóng hoàng hôn
Sông xưa bến cũ… chập chờn, mênh mang…

Nhất Lang
(Sáng tác ngày 14/03/2020)

Recommended For You

Để lại một bình luận