Không còn ai hi ha bên ai
Căn gác nhỏ thành mênh mông biển
Con tim quên đập người quên tiếng
Ngoài như trong hóa đá cả rồi
Mặc nhiên sông đầy cạn lở bồi
Bình thản núi xanh vàng mưa nắng
Lặng lẽ sương mờ lên bạc trắng
Âm thầm trăng rụng xuống tàn phai
Ai có về chốn cũ hỡi ai
Hàng cau ngõ vẫn xòe tán mỏng
Dây trầu lươn vẫn ngóc cổ dài
Gương ao biếc đợi người soi bóng
Tháng năm phun mù mịt bụi đời
Còn xả khói u buồn cay mắt
Leo lét ngọn đèn chưa chịu tắt
Nỡ nào quăng quật gió tình ơi?
Không còn ai hi ha bên ai
Sen đá vẫn cười tươi song cửa
Thâm tâm khô mạch còn chan chứa
Lời yêu thương bát ngát vỗ về