Bài thơ tình anh viết tặng em
Bên con thác vặn mình rung rừng biếc
Mỗi nét chữ gói nỗi niềm da diết
Mỗi đợi chờ giấu một ban mai.
Những lời thơ tha thiết không phai
Giữa rừng núi Tây nguyên sương trời đan trắng
Nơi thức dậy mắt vương đầy gió nắng
Ánh sao rơi qua kẽ lá dặt dìu.
Đêm gió lạnh trang thơ đời se thắt
Cánh buồm đâu nơi biển cả biếc xanh?
Rừng vẫn thẳm mà chân trời xa lạnh
Để mình anh đêm trắng đơn côi.
Bài thơ tình anh viết mới tinh khôi
Bên cánh võng tiếng suối ru róc rách
Ai đang thức với vầng trăng xa cách
Những ân tình lưu giữ mãi trong nhau.
Bài thơ tình anh gửi tặng em
Giữa đêm vắng tiếng gà rừng gọi sáng
Giọt sương rơi xuống vai gầy năm tháng
Mảnh trăng nghiêng chếnh choáng xa vời…
Nguyễn Đăng Độ
| Tây Nguyên – nơi hùng thiêng sông núi, nơi từ rừng già cho tới núi đồi, sông suối, buôn làng, những mái nhà, những bậc thang… đều âm vang đồng vọng từ ký ức, chứa chan cảm xúc nồng nàn, mãnh liệt, đắm say. Biết bao thế hệ văn nghệ sĩ đã gắn bó, trưởng thành trên đất cao nguyên lộng gió. Dù là ai, xuất phát điểm thế nào thì tinh thần Tây Nguyên vẫn ngấm vào họ vừa theo cách chung, cũng vừa mang bản sắc riêng. “Một tiếng chim kêu một đêm mưa quất/ Nửa đời người chìm nổi với Tây Nguyên” – một câu thơ vang lên như lời tự bạch của nhà thơ Nguyễn Đăng Độ đã như cánh cửa mở ra cho người đọc được khám phá, cảm nhận thế giới nội tâm và trải nghiệm của anh với Tây Nguyên – miền đất lưu giữ nhiều dấu ấn. Âm vọng đại ngàn hòa quyện trong thơ anh khi tươi mới, căng tràn, cuộn xiết như suối, khi lại thầm lặng, lắng sâu trong bầu kỷ niệm ăm ắp nghĩa tình của đất, của người. |
