Người đưa đón kẻ gọi mời
Hồng nhan chị cũng một thời long lanh
Mắt huyền mắt tím mắt xanh
Giam cầm bao gã rắp ranh mơ đào…
Giận thương chị vẫn ngọt ngào
Buồn vui chị vẫn thanh tao giọng vàng
Khuôn ngà rất mực đoan trang
Mặc ai đi tắt về ngang lối tình
Khắt khe chị tự răn mình
Không đẹp không ngắm không tinh không dùng
Người không có thủy có chung
Chị thà bóng chiếc phòng không trọn đời
Tuổi xuân con gái quá thời
Đón đưa thưa vắng gọi mời vắng thưa
Một mình đi sớm về trưa
Chiều nghiêng bóng chị cũng vừa xế qua
Dù không bão tố mưa sa
Nhan sắc chị cũng phôi pha một chiều
Vuốt ve từng vạt muối tiêu
Mà thương cái thuở mỹ miều tóc xanh
Tuổi đời như gió heo hanh
Vàng phai nắng rụng cuối cành thu sang
Vấp bao nhiêu nỗi đoạn tràng
Ngước lên chị vẫn dịu dàng mắt xanh!
NGUYỄN NGỌC HƯNG