Ấn tượng màu xanh biển đảo

    Chiếc tàu cao tốc rẽ sóng tiến ra biển, bỏ lại sau dòng nước cuồn cuộn, bóng dáng thành phố nằm bên bờ biển dần nhạt nhòa. Chỉ sau 1 giờ tàu lướt nhẹ nhàng trên biển, quần đảo Nam Du đã thấp thoáng hiện ra… Làn nước xanh ngắt, gió lồng lộng. Các hòn đảo nằm quây quần (có lẽ thế mà người ta gọi là quần đảo chăng?) như một đàn gà con xinh xắn, dễ thương. Bóng dừa xứ đảo thẳng vút cao một cách lạ thường vươn những tàu lá vẫy chào du khách.

    Con đường nhỏ nhắn lượn quanh đảo độc đáo một bên vách núi phủ bóng cây rừng, một bên biển mơn man hùng vĩ. Nắng chang chang giữa mùa hè nhưng kỳ lạ, tôi bước đi mà không thấy nóng.

    Trời trong veo, tôi leo lên chiếc xe đạp, dấn bàn đạp hăm hở khám phá hòn Lớn.

    Ở xứ biển này, người ta không gọi đảo, mà gọi là hòn: hòn Sơn, hòn Tre, hòn Ngang… Con đường thử thách sự kiên nhẫn của người đi xe đạp.

    Khi phải phóng xuống dẫn xe lên dốc, nhưng bù lại cảm giác sướng rơn khi ngồi thong dong trên yên, chu mỏ huýt sáo thả dốc xuống đồi. Mọi giác quan của bạn sẽ được kích thích cao độ.

    Bên tai là âm thanh lạ lẫm của tiếng ve. Giống ve cũng như con người, nó không muốn lẻ loi mà cùng gom tụ lại một chòm cây rồi gióng lên bản hợp tấu mà không cần hệ thống tăng âm vẫn dậy động cả góc rừng.

    Trước mắt là cây cối xanh tốt dù chúng bám cheo leo trên vách núi một cách ngoạn mục. Dừng chân bên bãi Sỏi (những viên sỏi to đùng trải đầy một đến tận mép nước) thả câu vào một ngách đá rồi khoan khoái uống ngụm nước dừa xứ đảo.

    Buổi trưa nắng ngọt, tấp vào bên lề mắc chiếc võng dã chiến tôi treo mình ngắm mây trời, từng cơn gió mát rượi làm người nhẹ nhàng, thư thái.

    Cầm trên tay cuốn sách tôi thấy mình như nhà bác học. Dẫu chỉ vài phút sau gió biển đã đưa tôi vào giấc mơ hoang giữa trưa hè êm ả.

    Bóng nắng bắt đầu đổ xiên về bên kia dãy núi, tôi hăm hở leo lên đỉnh núi cao nhất hòn. Ở góc nhìn rộng này, các hòn xung quanh thu vào tầm mắt thật rõ. Những con tàu lừ đừ tiến về phía biển.

    Khi trở xuống bãi biển, tôi hòa mình trong làn nước trong veo, nhìn thấy rõ từng viên đá ở đáy. Nước mát lạnh, nằm dài trên mặt nước thấy lâng lâng thư giãn.

    Ánh mặt trời bắt đầu chìm xuống mặt nước biển, tôi tìm một nơi trống trải bên bờ biển để hạ chiếc lều nhỏ. Lững thững bước đi, chốc chốc người dân đi ngang chào tôi bằng ánh mắt trìu mến, bằng câu hỏi đặc biệt: cơm chưa? Cứ như tôi là người thân đi xa trở về thăm lại quê nhà.

    Buổi tối, chiếc cầu cảng là nơi tập trung nhộn nhịp của cả hòn đảo. Nhóm thì ca hát, nhóm buông câu bên chiếc bàn nhỏ bày sẵn chiếc bếp than. Những con cá vừa cắn câu sẽ được vinh dự đưa ngay lên tắm lửa. Cách vài dãy bàn, người ta lại đặt một chiếc thùng đựng rác. Du khách được nhắc nên để rác vào túi nhựa để tiện thu dọn.

    Những chiếc tàu du lịch tổ chức câu đêm bắt đầu tách bến ra khơi. Buổi câu cá, liên hoan diễn ra trên chiếc tàu dập dềnh sóng biển, bập bềnh trong nhịp sóng vỗ, lắc lư trong tiếng đàn bập bùng mà tay đàn điệu nghệ vừa gẩy lên của bài hò “Thẻ mực”.

    Mọi người ngất ngư với ly rượu nồng, miếng cá tươi trong miệng trở nên ngọt một cách khó tả. Đêm dần trôi, ánh sao le lói phía xa… biển lấp lánh ánh đèn từ những chiếc thúng câu xung quanh.

    Biển đêm vẫn đẹp, vẻ đẹp của thanh bình, vẻ đẹp tự nhiên dịu hiền như cô gái thôn quê mộc mạc, thật thà.

    ĐOÀN LÂM TẤT LINH

    Recommended For You