Bình minh buồn

Sáng vùng cao, núi gối mình tĩnh lặng
Trời một màu xám xịt cuối chân mây
Đồi ủ rũ héo hắt cả ngàn cây
Mưa rả rích ướt nhòe trong nỗi nhớ

Anh xa rồi để tim em nức nở
Đôi môi hường chẳng còn thắm nữa đâu
Trách tình yêu sao cứ lắm bể dâu
Em gồng mình vượt nỗi sầu cô lẻ

Nhìn làn mưa khóc một mình lặng lẽ
Từng giọt dài thấm đẫm mặn bờ môi
Lại nghẹn ngào thương tiếc cuộc tình trôi
Anh ra đi chẳng nói lời ly biệt

Cái hôn ghì trong vòng tay ôm xiết
Có còn không nơi kí ức của anh
Vị ngọt ngào sao cũng thật mong manh
Mưa rả rích em nhớ anh da diết.

Mạc Phương

Recommended For You