Có những nỗi niềm không tuổi không tên
Mà đeo đẳng khắp mọi chiều quên nhớ
Te tái nón quê em về cuối chợ
Lá cải cọng rơm ngơ ngác mặt sàng…
Mơn mởn xanh rồi chao chác ngả vàng
Đê vẫn cỏ miên man chờ mưa nắng
Hoa vẫn dại ngây ngây hương thầm lặng
Hòn sỏi ngu ngơ đợi gót chân người.
Em còn em thuở con mắt biết cười
Môi tố nữ vin trăng rằm dối mẹ
Nát cỏ chân đê sương đầm vai trẻ
Nhớn nhác sao trời nhu nhú ngực non.
Em còn em thời con sáo véo von
Vù một cái bỏ dòng sông cạn nước
Vù một cái lại quay về bến ngược
Dẫu đò duyên vẫn mát mái xuôi chèo.
Vành vạnh xưa ơi, trăm suối vạn đèo
Chạy như gió chưa ra ngoài bóng nhớ
Tìm gặp em – em cũng vừa tan chợ
Tức tưởi mặt sàng đắng cải cay răm!
NGUYỄN NGỌC HƯNG