Ngày tắt nắng trên những hàng cây luống tuổi. Gió về chiều miên man không đoán định. Hương quê phảng phất dậy lên trong từng cánh mũi. Cuối sông, ngọn khói lam chiều trắng xóa vẽ lên nền trời quê thao thiết, nhắc nhớ người xưa quên lối tìm về.
Bước chân nặng ì ngày trở lại quê xưa. Ký ức cứ ùa về trên quang phổ thời gian. Đưa tay vuốt từng sợi tóc nhuốm màu xa xứ. Sợi nhớ, sợi thương ken dày sắc trắng. Quá nửa đời người làm bạn với phố, ta khát thèm một ngày được giũ bỏ tất cả để được trở về trên đôi chân rộn ràng tuổi nhỏ.
Con đường trở về đầy những bông hoa dại mong manh, rắc đầy khắp lối. Đi qua những mùa hoa dại, những cánh hoa bên đường bung nở. Chẳng kịp nhớ tên, chỉ lưu lại trong lòng mình sắc màu ru lòng bình yên ở lại. Những bông hoa dại đẹp khiêm nhường sống mãnh liệt trong cõi cằn đá sỏi. Cho lòng người đi bâng khuâng nỗi lòng chưa đứt rời khỏi ngày tháng chông chênh.
DU MIÊN