Có những chiều cuối năm, khi cơn gió heo may len lỏi qua từng kẽ lá, tôi lại nhớ về những vòng tay đã chở che mình qua từng giai đoạn của cuộc đời. Đó là vòng tay của mẹ, của ba, của những người bạn thân, và cả những vòng tay đã đến từ những người tôi chỉ gặp một lần nhưng mãi mãi để lại dấu ấn. Mỗi vòng tay như một lần nhắc nhở, một lần vỗ về, là chỗ dựa âm thầm để tôi biết rằng mình chưa bao giờ phải một mình đối diện với tất cả.
Ngày nhỏ, tôi vẫn thường hay lẽo đẽo theo sau mẹ, cảm nhận vòng tay mẹ siết chặt mình mỗi khi trời trở lạnh.
Mẹ luôn lo tôi bị cảm, bị ho, cái lạnh cóng của mùa đông miền Bắc có lẽ là nỗi ám ảnh không dứt trong ký ức bà.
Vòng tay mẹ không chỉ đơn thuần là sự bao bọc thể xác, mà còn là lời nhắc nhở tôi về những ngày tuổi thơ đơn giản, yên bình, về sự bao dung vô tận mà mẹ dành cho tôi.
Có lúc nghịch ngợm bị la rầy, tôi chỉ cần được mẹ ôm vào lòng là mọi nỗi giận dỗi, mọi nỗi buồn đều tan biến.
Mẹ là vậy, chẳng bao giờ rời xa tôi dù chỉ một bước khi biết tôi cần bà. Còn ba, ông không hay ôm tôi, nhưng mỗi lần ông đặt tay lên vai, tôi lại cảm nhận được sự chở che âm thầm.
Ba ít nói, nhưng những cái vỗ vai nhẹ nhàng mà dứt khoát của ông luôn truyền cho tôi một niềm tin mạnh mẽ. Đó là sự tự tin rằng dù có khó khăn, ba luôn sẵn sàng làm bức tường chống đỡ cho tôi, để tôi có thể tự do bước đi, tự do vấp ngã mà biết rằng sẽ luôn có một vòng tay sẵn sàng nâng tôi dậy.
Lớn lên, tôi bước chân vào cuộc sống xa gia đình và cũng từ đó, vòng tay của bạn bè trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống. Tôi nhớ những đêm lang thang khắp thành phố, trò chuyện bên những ly cà phê nửa đêm cùng bạn bè. Đó là khi những vòng tay khác xuất hiện – những cái ôm vội vã an ủi khi tôi trải qua thất bại đầu đời, những cái vỗ vai khi tôi mệt mỏi và những cái nắm tay ấm áp khi tôi đối diện với nỗi cô đơn nơi đất khách quê người.
Bạn bè đã trở thành gia đình thứ hai của tôi, với vòng tay luôn dang rộng mỗi khi tôi cần, nhắc nhở rằng dù ở đâu, mình cũng không thực sự đơn độc.
Trong một buổi chiều mùa đông năm ấy, tôi tình cờ gặp một người. Giữa khung cảnh hồ Xuân Hương nhuốm màu hoàng hôn, vòng tay của người ấy như một chốn dừng chân lạ kỳ nhưng ấm áp vô cùng.
Không giống như vòng tay của mẹ hay của bạn bè, vòng tay này chứa đựng một cảm giác rất khác – một cảm giác hòa quyện giữa tình yêu và sự bảo bọc. Ở đó có sự thấu hiểu, sự tin tưởng, là nơi tôi có thể dựa vào, không cần mạnh mẽ, không cần che đậy. Có lẽ, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được một vòng tay mang đến sự bình yên mà không cần lý do.
Chúng tôi cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ, những buổi chiều mơ mộng bên hồ, những đêm thức trắng trò chuyện và cả những cái ôm âm thầm đầy an ủi. Dù giờ đây không còn ở bên nhau nữa, vòng tay đó vẫn là ký ức êm đềm mà tôi trân trọng. Nó nhắc nhở tôi về thời thanh xuân rực rỡ, về những cảm xúc chân thành nhất mà tôi từng có. Tôi hiểu rằng vòng tay ấy, dù chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đã giúp tôi trưởng thành, đã cho tôi biết thêm ý nghĩa của sự chở che trong tình yêu.
Trong hành trình cuộc đời, có lúc tôi lại trở thành người chở che cho những người xung quanh. Có khi là cái ôm dành cho một người bạn đang đau khổ vì tan vỡ, cái nắm tay dành cho đứa em nhỏ sợ hãi trước tương lai, hay cái ôm nhẹ nhàng dành cho chính mình khi tôi biết rằng mình cần tự bao dung với bản thân. Những vòng tay ấy, không cầu kỳ, không cần ngôn từ, chỉ là cái ôm chân thành để truyền đi sự vỗ về, niềm tin.
Cuộc sống luôn đầy biến động và nhiều khi tôi nhận ra, vòng tay chở che không phải lúc nào cũng hiện hữu từ những người thân quen. Đôi khi, đó là cái ôm từ một người lạ, là lời động viên nhẹ nhàng nhưng đủ để sưởi ấm lòng người. Có lần, tôi gặp một cô bé nhỏ, nắm lấy tay tôi khi thấy tôi buồn. Cái nắm tay trong veo ấy như truyền đi sức mạnh đặc biệt, khiến tôi cảm thấy lòng mình ấm áp trở lại. Tôi hiểu rằng, sự chở che không phải lúc nào cũng đến từ những vòng tay lớn lao, mà đôi khi chỉ là một hành động nhỏ bé từ những trái tim đồng cảm.
Ngày qua ngày, tôi càng trân trọng những vòng tay mà mình đã nhận được và cũng không ngại ngần trao đi vòng tay của chính mình. Mỗi vòng tay, mỗi cái ôm đều có ý nghĩa riêng của nó. Và tôi học cách ghi nhớ chúng, để khi nào nhớ về, lòng lại thấy dịu dàng, thấy mình từng được yêu thương và sẵn sàng yêu thương thêm lần nữa.
ĐỨC ANH
Nguồn: Báo Lâm Đồng