Chớm hạ, tiết trời bỗng dưng trở nên đỏng đảnh, những cơn giông bất chợt mỗi khi chiều về, nửa muốn níu giữ mùa xuân dịu dàng, lộc non mơn mởn; nửa lại muốn đón chào một mùa hè sôi động đầy tiếng ve ngân lảnh lót trong vòm cây xanh.
Đó là khi sắc tím bằng lăng hiện hữu trên từng con phố một cách khá lặng lẽ, kín đáo. Phía cuối nhành lá xanh tươi, khoẻ khoắn, thấp thoáng những chùm hoa tím biếc, cánh mỏng manh đung đưa khoe sắc trong gió chiều nhẹ thổi. Màu tím thân quen ấy chỉ xuất hiện vào những ngày đầu hạ, mặc dù chỉ hiện diện trong vài tháng ngắn ngủi nhưng bằng lăng đủ sức quyến rũ, khiến cho những người yêu hoa xiêu lòng, cảm giác thật hụt hẫng khi mùa bằng lăng kết thúc…
Thời gian dần trôi, những ký ức về mái trường xưa và mùa hạ tím nay chỉ còn lại trong giấc mơ của lứa tuổi học trò. Trong sâu thẳm trái tim mình, tôi luôn cho rằng, bằng lăng tím là biểu tượng của sự thuần khiết, thuỷ chung sâu sắc. Nó như gợi lại những tình cảm ban đầu e ấp, thầm lặng của đôi bạn ngày xưa chung lớp, chung trường. Sau này, mặc dù mỗi người một hướng đi nhưng bằng lăng tím vẫn luôn ở đó, như một lời nhắc nhở, hãy đừng quên những kỷ niệm đẹp của lứa tuổi học trò.
Khi tiếng ve cất lên bản du ca trong vòm lá báo hiệu hè về, hoa bằng lăng âm thầm nở trên từng góc phố nhỏ, chúng tôi lại nhớ về câu chuyện từ thuở ban đầu ấy. Hình như đó là một phần không thể thiếu trong ký ức ngọt ngào dưới những tán bằng lăng bên mái trường xưa…
Tôi bước vào vào quân ngũ, đã quen với cuộc sống bận rộn, vất vả nơi thao trường, với công việc hằng ngày của người lính. Mặc dù có những lúc thực sự mệt mỏi nhưng tôi vẫn có thói quen giữ cho mình những phút giây thanh thản để tận hưởng những khoảnh khắc bình yên và thú vị nhất từ thế giới xung quanh. Để rồi mỗi khi nhìn thấy nhành hoa đầu tiên của hai hàng cây bằng lăng trước cổng đơn vị bắt đầu chớm nở. Bước chân và cả tâm trí tôi dừng lại để chiêm ngưỡng, thưởng thức thưởng vẻ đẹp dịu dàng của từng đóa hoa, bung nở tím cả bầu trời thơ mộng.
Bằng lăng đẹp tuyệt vời trong ánh sáng ban mai, tím biếc rạng rỡ giữa trưa hè nắng đổ và dịu dàng, thanh khiết hơn khi mỗi buổi chiều về. Bỗng dưng tôi muốn quay trở lại những ngày xưa, quay trở về với những khoảnh khắc ngây thơ ấy. Nhớ giọng nói nhẹ nhàng của thầy, nhớ tiếng ngâm thơ hay đến nao lòng của cô giáo chủ nhiệm, nhớ tiếng cười vui tươi của bạn bè và nhất là con đường từ nhà đến trường, chỉ độ vài cây số nhưng gần như được trang điểm bởi hai dải lụa màu tím của bằng lăng…
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi, mỗi khi hạ về, tôi lại có cơ hội ngắm nhìn những chùm hoa bằng lăng tím biếc, được đắm chìm trong thoang thoảng hương thơm và hồi tưởng về những hình ảnh ngày xưa, ký ức tuổi học trò ngọt ngào chợt đến trong tiềm thức. Giờ đây, trong tôi luôn hiện hữu hình ảnh hai mùa hạ tím, hai sắc thái khác nhau của chính bản thân mình, quá khứ và hiện tại. Mùa hạ của tuổi thơ tràn đầy niềm vui, màu sắc và kỷ niệm ngọt ngào. Mùa hạ của hiện tại, với bao lo toan, vất vả cùng vun vén cho gia đình và tổ ấm nhỏ bé của mình nhưng bằng lăng tím vẫn mãi là biểu tượng của sự thuần khiết và đẹp đẽ trong tâm hồn mỗi con người.
Thu Hiền
Nguồn: Báo Hải quân Việt Nam