Em cứ quên

Em cứ để chiều tôi úa rũ
Màu vàng thu trải khắp nẻo đường
Em cứ vờ quên tôi mỗi bước
Lối đi về đã quá mấy mùa xưa

Em cứ vui mỗi ngày nắng hết
Thành phố nào cũng phải vào đêm
Nỗi cô đơn nào cũng phải hiện lên
Tôi góc phố ngồi chờ say khướt

Chén tàn phai uống cạn mấy lần
Tuổi xuân thì ngúng nguẩy bay đi
Em đừng đợi, tôi cánh chim di
Lao vô thức vào giông đời giấu mặt

Chiều cứ vàng, nhạt thành màu đất
Nắng lưng trời, soi bóng ngả nghiêng
Tôi khập khiễng quay về nhắm mắt
Giã từ tôi, ảo giác an nhiên.

Trần Đức Lập

Recommended For You