Người về bến cũ vườn xưa
Bỏ quên chiếc lá thu chưa trở màu
Nắng vàng chạm ngõ nghiêng chao
Buồn con mắt ngó mà đau đáu lòng.
Vẫn trời đất – vẫn trống không
Vẫn tơ nhện mắc vẫn mong gió chiều
Nâng niu giọt đắng – giọt yêu
Nghe tin thổn thức bao điều xót xa.
Lượn vòng sợi nhớ la đà
Tay trong tay… chuỗi ngày qua mất rồi
Về từ vị ngọt bờ môi
Lật trang ký ức đầy vơi nỗi niềm.