Ký ức đường phà

    Cho một điểm đến, tôi thích tìm ra những con đường đi khác nhau. Bằng cách đó sẽ bớt đi sự nhàm chán. Đi làm, tôi có thể đi đường cầu hoặc đi phà, và tôi thích đi phà hơn. Bến phà mang tên Vĩnh Cửu, nhưng tôi biết, rồi sẽ có cây cầu. Rồi bến phà sẽ dần rơi vào quá khứ, sẽ chỉ còn là những kỷ niệm trong ký ức. Có chăng ký ức vĩnh cửu?

    Con xuồng nhỏ, chiếc phà máy kêu xịch xịch ấy thế mà lại hay.

    Ngoài tác dụng kết nối đôi bờ, nó còn giúp con người có thể quan tâm nhau. Trên quãng đường xa ấy, người ta vẫn có thể biết người đi cùng đường đang đi đâu.

    Khi ngồi trên phà, có người cùng tuyến đường, cùng giờ hành chính sau nhiều lần đi cùng đã hỏi tôi, “thế em đã có bến phà vĩnh cửu của đời mình chưa?”.

    Tôi cứ thích mãi câu hỏi đó. Đơn giản vì tôi chưa có riêng bến phà nào cho cuộc đời mình… Nếu đi đường cầu chắc tôi sẽ không được nghe những câu hỏi tình đến vậy!

    Đường phà xa hơn nhưng tôi lại hay đi hơn. Đơn giản vì cung đường đó qua vùng ven ngoại thành nằm hai bờ sông. Điểm xuyến giữa sông, cánh đồng, vườn bưởi, vườn tràm… là những cỏ hoa đồng nội.

    Vườn bưởi Tân Triều bên bờ sông Đồng Nai hiền hòa rợp cả khu vườn nhà dân. Nhiều cây còn tỏa cả lá ra phía đường đổ bóng mát, quả thì cheo leo phía bờ rào. Và cứ thế, đường phà giúp tôi được thả hồn vào với cỏ cây…

    TRẦN THỊ THANH

    Recommended For You