Với tay
chạm phải nụ cười
Em tôi trong trẻo
đẹp lời hiền ngoan
Vịn lên một nét môi duyên
Đan vào cõi nhớ
một miền chơi vơi…
Với tay
chạm phải tinh khôi
Một bờ vai nhỏ
lả lơi tóc thề
Rồi say
quên cả lối về
Câu thơ rụng xuống bốn bề đa đoan
Với tay
chạm phải mắt đen
Cho ngày lúng liếng, cho đêm đa tình
Với tay
chạm phải bóng mình
Mới hay thương nhớ
dập dềnh
đâu đây…
NGÔ THẾ LÂM
[Hình minh hoa: Stella Thân]