Anh gặp em vào đầu mùa hạ
Ngày cố đô nắng đỏ chang chang
Đi bên em anh thấy lòng mát lạ
Nón em nghiêng gạt nắng xuống Hương Giang…
Đôi mắt em như nước dòng sông ấy
Quá mênh mang và cũng rất dịu hiền
Cành phượng đỏ như bàn tay ai vẫy
Sợ em đi, anh không muốn em nhìn
Quai nón tím và áo em cũng tím
Cả trưa hè chết lịm, tưởng hoàng hôn
Màu tím ấy theo anh thành hoài niệm
Xa Huế rồi anh vẫn nhớ em luôn…