Nhớ mùi khói bếp

Bỗng dưng nhớ những tháng năm rất bé, góc bếp tranh nghèo nghi ngút khói ban chiều. Nơi ba hay ngồi cà phê buổi sáng để chuẩn bị cho chuyến hành trình trèo non. Là nơi mẹ còm cõi dáng mình, nhen nhóm bao hơi ấm nồng nàn cho ngày đông. Những buổi chiều năm cũ, bữa cơm có đủ ba và mẹ, có ta và những giấc mơ vuông tròn…

Rất lâu rồi, thời gian chừng không đếm nổi, nhiều và dài nhằng những niềm nhớ. Bây giờ, bếp không còn khói bay tung trời. Không còn cảnh thổi phù phù từ ống tre nhỏ rồi cháy bừng lên. Người ta hiện đại lắm, rồi dần quên tất cả cớ sao lòng ta cứ hoài giữ gìn!

Phố! Cuối năm vương vào lòng bao giăng mắc. Đôi khi thững thờ ngó nghiêng rồi thả trôi cảm giác vui buồn. Cảm xúc chạy dạt dào trong lồng ngực và tiếng khóc cất lên. Nhớ lắm, mùi khói bếp quê nhà.

Bếp nhà quê trong ký ức chẳng gì sạch sẽ và thơm thơ. Có gì ngoài những nồi, niêu, xoang, chảo cháy đen sì, chén bát cái lành, cái vỡ. Củi chất ngổn ngang, cây to, cây nhỏ. Dăm bào và những que diêm. Bếp u tối và mịt mờ, giống như đời người gắn chặt vào bếp một số phận. Vậy mà, ai đi đâu xa về, cũng chạy ào xuống bếp, giở nồi, niêu còn lại xem có món gì ăn.

Mùa đông, khi cái rét tràn về, bếp ấm nồng mùi khoai lang nướng với trấu cùng tro. Thơm và bùi, mùi vị lan tỏa vào rét, ấm lòng cho cái lạnh vơi dịu dần.

Có những ngày mùa đông, mưa dầm dề triền miên trút. Củi ướt nhẹp, không thể nào cháy nổi, thế là có một bữa meo móc bụng, đói rồi ngã lăn ra ngủ, không lo âu vướng bận, khi có ba khác nhỉ? Chẳng lo chi, cũng không lắm nhọc nhằn.

Ngày có ba, bếp lúc nào cũng thơm mùi củi cháy, âm thanh bập bùng, tanh tách như reo vui. Bếp bao giờ cũng ấm nồng, đông đúc, khi con gái lớn, lần đầu tiên vào bếp khói mịt mù bay, nhem nhọ lọ đầy gương mặt, và nước mắt cứ chực tuôn trào khi một làn khói bay ngang, thành quả cực nhọc sau một thời gian thì nồi cơm nửa cháy, nửa khê.

Ba cười và mắng: “Con gái hư thế chắc mai mốt ế chồng”.

Mình bảo: “Con chỉ lấy đàn ông giống ba, yêu người nào như ba thì thích nhỉ?”.

Ba đi, rồi quên dần bếp lửa. Bữa cơm thưa dần và nếp nhà cũng khác hẳn. Khói bếp trong chiều cũng đã tắt, đôi khi thổi bùng lên cũng chỉ để cố vun lên rồi thần thừ ngồi đó mà nhìn lại. Tìm một chút vui, chút buồn, mong ngóng những ngày xưa bé cỏn con trở lại và nước mắt lặng lẽ rơi lúc nào chả hay. Bếp đã sửa sang lại, ngăn nắp, hiện đại và dường như vương quốc ấy không còn là giấc mơ. Nó sao lạ, mới mẻ, không giống như ngày cũ, bếp chỉ làm bằng đất trộn với rơm rạ mà tạo thành.

Bếp bây giờ ngủ quên qua tháng năm. Mùi khói và thời gian cũng phai màu cớ sao chiều nay giữa lòng thành phố, chợt nghe tim mình đã khóc và nhớ nhung. Nhớ gì một chút mùi hương khói bếp quê nhà.

MINH CHÂU

Recommended For You