
Đêm buông ánh nguyệt hững hờ
Nhớ ai buốt lạnh đôi bờ tóc mây
Lời xưa còn vọng đâu đây
Mà sao chỉ thấy hao gầy bóng nghiêng
Gió khuya lùa nhẹ bên hiên
Mơn man vạt áo ưu phiền đọng sâu
Trăng sầu lẻ bóng trên lầu
Bồi hồi mộng cũ nhuốm màu thời gian
Người đi bỏ lại cung đàn
Để ta lặng lẽ ngập tràn nhớ mong
Chiều nghiêng nắng rớt ven sông
Cánh chim đơn lẻ giữa dòng lặng bay
Bâng khuâng một thoáng hao gầy
Lệ nhòa đếm ngược những ngày chờ trông
Trăm năm một cõi hư không
Đò ai chở mộng sang sông hỡi người
Nguyễn Thủy