Ngày nhỏ, tôi chưa biết hoa sữa như thế nào, chỉ nghe tên loài hoa này qua những bài thơ và bài hát về mùa thu Hà Nội. Đặc biệt, trong bài hát về hoa sữa của Hồng Đăng mãi da diết: … ”Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm/ Có lẽ nào anh lại quên em! Có lẽ nào… Anh lại quên em…!
Rồi tôi chợt nghĩ, hoa sữa có lẽ là loài hoa xinh xinh nhỏ bé màu trắng và thơm nồng nàn như trong những bài thơ bài hát mơ nàng quến luyến lòng người những dịp vào mùa thu, mùa hoa sữa về cho nỗi niềm ai bâng khuâng xao xuyến. Một hôm, tôi hỏi mẹ của mình:
– Mẹ ơi, hoa sữa là hoa như thế nào ?
Mẹ tôi bối rối:
– Mẹ cũng nghe tên nhưng mẹ cũng chưa biết hoa sữa là hoa như thế nào con ạ ? Với lại, ở quê ta chỉ có hoa móc, hoa muông, hoa sim màu tím và hoa trám màu trắng thôi chứ đâu có trồng hoa sữa như các con đường ven thành phố.
…
Thời gian cứ vậy trôi, rồi một buổi chiều, khi mẹ tôi đi làm về, thấy tôi đang quét sân, mẹ reo lên:
– Tặng cho con chùm bông hoa sữa này. Cây hoa này trồng ở gần cơ quan nên mẹ hái một bông về cho con… Con thấy có đẹp và thơm không ?
Ôi, tôi bất ngờ về mẹ tôi quá, hóa ra qua từng câu chuyện nhỏ nhặt mẹ vẫn luôn nhớ những nỗi niềm của tôi. Có lẽ, mẹ chờ đợi cây hoa sữa nở hoa từng ngày, từng giờ, từng giây, để hái về cho con vui vì biết con đã yêu hoa sữa từ lâu qua từng bài thơ, bài hát về mùa thu… mà chưa biết hoa sữa là hoa như thế nào?
Tôi ngắm bông hoa sữa, những bông hoa nhỏ li ti kết thành chùm hoa màu trắng dịu dàng xinh xinh và thoang thoảng mùi thơm hơi nồng. Tôi cứ để bên cửa sổ cạnh bàn học để ngắm và cảm nhận hương thơm mùi hoa sữa, về mùa thu…
Nhớ về mùa thu, nhớ về mùa hoa sữa không chỉ làm cho ta bồi hồi xao xuyến với những chùm hoa sữa thoảng mùi thơm nồng nàn và những con đường lá vàng rơi với bao cảm xúc… mà còn làm tôi lại nhớ đến chùm hoa sữa mà mẹ tôi hái mang về cho tôi, nhớ về hình ảnh của mẹ với bóng dáng thân thương, đôi mắt nhìn âu yếm trìu mến và nụ cười trìu mến của mẹ.
Sáng nay, mở cửa sổ, bất chợt nghe thoang thoảng mùi hương hoa sữa tôi lại nhớ về chùm hoa sữa mẹ hái tặng cho tôi vẫn như ngày nào, vẫn là mùi hương hoa quen thuộc đó, cứ miên man dịu ngọt trong nỗi nhớ… Và đôi khi, ta chợt nghe trong lòng chông chênh như nhớ một điều gì đó xa vời vợi, có chút tiếc nuối của những người xa Hà Nội, những câu hát thiết tha gửi vào gió của những mối tình đầu thầm kín nhưng cũng mong manh.
Nguồn: Lao động Thủ Đô | Đặng Nhã