Phượng hồng mười tám tuổi

Để anh ngắt tơ trời dệt bài thơ màu nắng
Dùng dằng nỗi nhớ tháng năm
Mắt em hay là mắt phượng?
Rưng rưng cháy đỏ nỗi niềm

Nêm một chút dỗi hờn cho mùa hạ lên men
Ngày cũ đánh rơi
Nay về nhặt lại
Ký ức chung chiêng khoảng trời vụng dại
Vịn vào nhung nhớ mà thương!

Hỏi phượng buồn không?
Từ buổi em xa
Anh thành kỷ niệm
Cánh ve ép khô trong trang sách học trò
Tình đầu phế tích an nhiên…

Tuổi mười tám của em
Hồn nhiên tuổi phượng
Trên vạn nẻo thời gian xuôi ngược
Anh cưu mang như một mảnh đời mình.

NGÔ THẾ LÂM

Recommended For You