Rồi một ngày em như cánh hoa rơi
Rụng tơi tả nơi khung trời xa lạ
Rồi rủ rượi khi mùa đông băng giá
Sợ yêu thương giữa vạn ngã ngọt ngào
Rồi có ngày trái tim bỗng nghe đau
Tình đã hết sắc hương nào cũng nhạt
Đâu còn nữa thời thanh xuân đã mất
Cảm xúc ơi sao chật vật khôn cùng
Rồi đến ngày không còn sánh bước chung
Như hoa rụng đang rơi từng cánh mỏng
Tim vụn vỡ còn đâu thời xuân mộng
Tình nhạt phai con tim hỏng mất rồi
Cánh hoa tàn thì chuyện cũ quên thôi
Khi hiểu được trái tim người phản bội
Cố mạnh mẽ sợ rằng mình yếu đuối
Dấu trong tâm sự hờn tủi vô bờ
Rồi nếu mà đóa hoa nọ xác xơ
Ai thương xót và đứng chờ ngoài ngõ
Những xúc cảm đã vội bay theo gió
Vụn vỡ đau mối duyên nọ không còn
Ngọc Cầm