Thương ngày thu xa

Thu về lãng đãng khói sương, nắng thu dịu dàng tỏa xuống con đường, thu đến thu đi theo vòng quay của đất trời nhưng cứ để lại trong lòng ta bao nỗi xuyến xao.

Ngày ta còn bé , mùa thu trong ta chưa có nỗi buồn, thu trong ta trong veo, nắng trong và dịu như nụ cười con gái, theo suốt những chặng đường ta qua, nắng lan theo sóng nước. Ta vô tư cùng nắng, nhiều khi còn chạy theo những sợi tơ trời buông dọc theo sông, ta để gió thu mơn man từng lọn tóc, để nắng thu đùa trên vạt áo bay.

Thu trong ta ngày ấy là bầu trời trong vắt, là chung quanh rưc rỡ một màu vàng, vàng trên cánh đồng đang mùa gặt, vàng trong chiếc lá sắn cuối vường, vàng trong cánh chuồn chuồn nhấp nháy trên mặt nước, vàng trong cái bông cúc nở khoe sắc bên hàng rào thưa. Thu trong ta chưa có nỗi buồn!

Ta lớn hơn một chút, thu hình như lãng đãng hơn. Thu không còn trong veo như cũ. Thu là sương mờ giăng mắc, lành lạnh nơi vại nước, là hình ảnh mẹ dậy sớm bóng mẹ chập chờn trên vách, mẹ nấu cơm khi gà vừa gáy sáng cho kịp ra đồng, là mẹ về người ướt sũng, lạnh run vì cơn mưa thu ào ào bất chợt, để ta nghe lòng rưng rức một niềm thu.

Có những buổi chiều nắng nhạt ta qua bưu điện để gửi một bức thư. Thư ta gửi cho người viết về thu nơi ta đang ở, lòng ta không yên. Vì thế, thư mang theo cả hồn thu đang trăn trở.

Rồi cuối thu một năm nào, ta ngược miền cao, hình như miền cao không có mùa thu, chỉ hai mùa mưa nắng, nghe bạn nói quê nhà thu đang về, lại nhớ những ngày sương buông chùng trên cánh đồng, thu sau lưng ta từ màu vàng tươi chuyển sang một màu vàng hiu hắt.

Bao mùa thu qua, ta miệt mài nơi đất khách quê người mà quên bước thời gian. Đêm nghe gió thu về lại hình dung thu về trên phố cũ, là thu về qua những lá ngô đồng rơi để vệt vàng trên mái ngói rêu phong, là lá sen tàn nơi hồ Tịnh, là nắng loang qua những con đường, in bóng lên những bức tường phố cổ, gợi trong ta một cái gì xa vắng, hoài mong .

Ta đi xa và lâu, lòng vẫn thương cánh chuồn chuồn, bông mướp vàng nơi vườn xưa quê cũ. Nhớ ta ngồi sau cửa lớp, nhìn bóng chiều rơi rất nhẹ, chiều không rơi ngoài kia mà rơi vào lòng để mấy chục năm sau ta còn hoài nhớ.

Chiều nay ngồi nơi hiên nhà, trời đang vào thu, có đám mây nào trôi xa, ta tự hỏi mây qua bao mùa, mây có chở theo mùa thu xưa .

Trong ta chiều đang rơi, chiều rơi từ nơi nào xa vắng cũ.

Nguồn: Lao động Thủ Đô | Lê Phượng

Recommended For You