Đừng đong đếm số tuổi
Rồi tiếc tóc phong sương
Đời vốn dĩ vô thường
Còn thở là còn vui
Đừng toan tính tranh giành
Rồi oán trách trời xanh
Tiền tài vốn mong manh
Đầy rồi sẽ lại vơi
Mỗi ngày khi thức dậy
Nhớ mỉm cười thật nhiều
Khó khăn tuy còn đấy
Nhưng mình thật đáng yêu.
[Chưa rõ ai là tác giả của bài thơ này]