Vòng tay yêu thương

Sáng sớm, Hoa đang loay hoay chuẩn bị đồ để gửi con đến nhà trẻ thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Hoa liếc nhìn màn hình thì ra là bố gọi. Hoa nhấc máy, giọng bố trầm trầm.

– Con à! Ông nội ốm phải chuyển lên bệnh viện vùng. Bố đợt này đang lo chuẩn bị các phần việc tổ chức lễ hội cho thôn nên cũng hơi bận rộn. Con xem có thể về vài ngày chăm sóc ông giúp bố được không? Ông cứ nhắc đến con đấy!

– Dạ, để con thu xếp rồi con báo lại bố ạ. Hoa đượm buồn trả lời.

Ông nội là người gần gũi với Hoa nhất. Khi nhỏ, bố mẹ hoa bận làm chỉ có ông là hay chơi với Hoa. Hoa là cháu nội đầu tiên nên lại càng được cưng chiều. Hoa nhớ những ngày đầu đi học mẫu giáo, ông là người dẫn Hoa bước chập chững vào lớp. Hoa khóc hoài níu tay ông không chịu vào. Ông vỗ về rồi trốn mãi mới ra được khỏi điểm trường. Cả ngày hôm ấy Hoa cứ ngóng ra ngoài, chỉ mong được về chơi cùng ông trong sân nhà đầy nắng.

Đến giờ tan học, ông đến sớm cầm củ khoai, món khoái khẩu mà Hoa thích nhất đón ngay cửa lớp. Hoa khóc òa giận dỗi lườm ông. Quãng đường về, Hoa chỉ ăn mà không thèm nói với ông câu nào. Ông lặng lẽ cầm chiếc ba lô, chầm chậm bước từng bước cùng đứa cháu bướng bỉnh. Nhưng đi mãi rồi cũng mỏi chân, Hoa quay lại nhìn ông cầu cứu. Ông chỉ nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm đứa cháu bé nhỏ vào lòng vỗ về. Rồi ông ngồi xuống đưa tấm lưng gầy cho Hoa trèo lên. Hoa thích thú đung đưa chân nghêu ngao hát. Tấm lưng ấy cứ thế cõng Hoa hết mẫu giáo rồi sang cấp một. Dù đường xa hơn, dù nắng, dù mưa, bóng dáng ông vẫn cùng Hoa bước từng bước trên con đường tới trường.

Những mẩu chuyện vui, những câu chuyện cổ tích ông kể khiến con đường nắng cháy mùa khô, lầy lội mùa mưa chỉ có những niềm vui, tiếng cười. Năm lên lớp 4, Hoa được tặng một chiếc xe đạp mới vì thành tích học sinh giỏi vượt khó. Ông dạy Hoa đi xe và từ đó ông mới không phải đưa Hoa đến trường mỗi ngày.

Thời gian thấm thoát, Hoa vào đại học rồi lấy chồng. Công việc bận rộn cùng con nhỏ cứ cuốn lấy Hoa. Nơi Hoa ở hiện tại cách nhà hơn 100 cây số nên mỗi dịp lễ, tết Hoa mới có dịp về nhà thăm gia đình. Mỗi lần về nhìn ông già yếu hơn, Hoa lại thấy buồn tủi trong lòng. Hoa cũng muốn có thật nhiều tiền để mua cho ông những thứ đắt đỏ bổ dưỡng, đưa ông đi du lịch cho biết đây biết đó nhưng với mức thu nhập của vợ chồng cô thì rất khó. Có chăng chỉ là những lọ dầu, hộp cao cho ông xoa bóp mỗi khi trái gió trở trời. Có chăng cũng chỉ vài lời động viên, hỏi thăm ông mỗi tuần.

-Mình à, bố gọi điện nói ông đợt này ốm phải chuyển lên bệnh viện vùng. Ông cũng già yếu quá rồi, năm nay phải vào viện nhiều nhất. Em cũng muốn được chăm ông ít bữa chứ sau đợt này không biết thế nào đâu. Mình xem thu xếp cho em về với ông ít bữa được không? Hoa quay sang hỏi chồng đang chuẩn bị đi làm.

-Nên về chứ! Mình cứ thu xếp về đi, con cái để đó anh lo cho. Người già như chuối chín cây, nay thế này mai đã thế khác rồi, huống gì ông đổ bệnh nặng vậy. Chồng Hoa nhìn vợ an ủi.

-Vậy hai bố con ở đây lo cho nhau nhé. Mà nhỡ may mình phải trực đêm thì con biết làm sao? Hoa phân vân.

– Không sao, mình cứ về lo cho ông. Anh xin đổi lịch trực hoặc xin nghỉ phép ít ngày. Năm nay anh cũng chưa xin nghỉ phép mà. Chồng Hoa động viên cô.

Hoa nhìn chồng âu yếm. Cô thật may mắn khi có anh bên cạnh. Cô cũng từng học đại học có bằng loại khá ra trường nhưng xin việc mãi không được. Cô đành xin làm nhân viên của một cơ sở chuyên về dưỡng sinh. Dù đồng lương ít ỏi nhưng chồng cô hiểu, thông cảm và luôn động viên chia sẻ với cô.

-Vậy mình đi làm, em đưa con đi học, tiện qua chỗ làm xin nghỉ rồi về chuẩn bị ít đồ ăn để sẵn ở trong tủ lạnh, bố con nấu ăn nhé.

-Mình cứ lo về, những việc đó ở nhà anh tự lo được. Nói rồi chồng Hoa đưa cho cô thêm ít tiền.

Hoa cầm tiền mà rưng rưng. Anh với cô không chỉ có tình yêu mà còn đó nhiều ân tình.

***

Sắp xếp xong xuôi, Hoa bắt xe mất 3 tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện. Qua một trận ốm mà nhìn ông gầy hẳn đi. Thấy bố đang ngồi cạnh giường xoa bóp cho ông, Hoa ngồi xuống bên cạnh nói với bố.

-Bố để con bóp chân, bóp tay cho ông.

Nhìn thấy Hoa, ông nở nụ cười, nói với giọng yếu ớt.

-Con vẫn là đứa ông thương nhất nhà đấy!

-Con biết mà, ông khi nào cũng thương con nhất. Hoa vừa xoa bóp đôi bàn tay nhăn nheo của ông vừa nũng nịu.

-Rồi con lên đây, ai trông thằng Bi.

– Chồng con trông ạ. Anh ấy nói sẽ đổi lịch trực hoặc nghỉ phép ít ngày ông à.

– Ừ, chồng con nó là người tốt. Cũng may có nó mà con về với gia đình ta an toàn. Nghĩ lại năm đó mà ông thấy vẫn còn run đây. Cha bố nhà cô, làm cả nhà không ăn không ngủ được mấy tháng liền.

– Ông vẫn còn mắng con được thì ông còn khỏe và sống với con cháu đến 100 tuổi đấy.

Gặp Hoa, ông như khỏe ra, nói chuyện nhiều hơn. Nhà có nhiều cháu nhưng ông vẫn thương Hoa bởi từ nhỏ Hoa sức khỏe yếu nhưng ngoan ngoãn, lễ phép lại rất chăm chỉ học hành. Thấy cháu ham học, ông luôn giành mọi công việc lặt vặt trong nhà để Hoa có thời gian học hành. Bố mẹ Hoa thấy con năm học nào cũng đạt học sinh giỏi nên cũng tạo điều kiện cho Hoa học không bắt phụ rẫy nương. Năm Hoa thi đại học, trong lúc chờ kết quả, thấy gia đình vất vả mà sau Hoa còn tận mấy đứa em đều đang đi học, Hoa tính đi làm để phụ thêm cho gia đình và trang trải tiền nếu đậu đại học.

Nghe lời bạn cùng lớp, có anh họ dẫn đi làm, công việc cũng nhàn nhưng lương rất cao, thế là Hoa xin phép gia đình đi làm thêm cùng bạn. Bắt xe đi một quãng đường thật dài, anh họ dẫn bạn và Hoa đến một nơi có thêm vài người nữa rồi đi qua đường mòn. Hoa linh cảm có chuyện chẳng lành, bạn của Hoa có lẽ cũng cảm thấy thế nên đòi về không đi nữa thì bị anh họ đánh cho. Đến nơi làm việc, Hoa mới biết là mình đã sang tận Campuchia. Đến đây thì Hoa và bạn, mỗi người làm việc một nơi không liên lạc được với nhau.

Hoa loáng thoáng nghe mình bị bán cho công ty để làm việc. Do trước đây, Hoa chỉ việc học, không quen công việc và sức khỏe lại yếu nên không đáp ứng được yêu cầu công việc. Hoa muốn xin nghỉ việc để về thì công ty bắt phải nộp tiền chuộc. Hoa sợ hãi, nhà Hoa nghèo làm sao có nhiều tiền để chuộc Hoa. Suy nghĩ mãi, Hoa không dám gọi điện về nhà. Nhưng công việc quá khắc nghiệt, không làm thì bị đánh nên Hoa đành phải cầu cứu gia đình.

-Năm ấy, nghe thông tin mà ông rụng rời cả chân tay. Con sức khỏe yếu làm sao chịu nổi áp lực như vậy. Ông sốt ruột quá bắt xe lên tận khu vực biên giới với Campuchia. Rồi ông gặp các chú bộ đội biên phòng. Ông kể sự tình của con cho các chú nghe, may được các chú giúp đỡ nên con mới được trở về. Ngày ấy chồng con là người góp mặt giải cứu con còn gì?

Hoa nhìn ông rưng rưng:

-Con là người may mắn ông nhỉ? Được giải cứu thành công chứ không bây giờ con không còn được gặp ông nữa. Vợ chồng con quả thật nhân duyên ông ạ. May nhờ có anh, có bố mẹ và ông nữa, con mới được trở về.

Ông nắm tay Hoa, chăm chú nhìn đứa cháu gái yêu quý.

-Đúng là rất may mắn.

Hoa nhớ rất rõ ngày được trở về, ông đến đón Hoa mà ông cháu khóc không thành tiếng. Ông ôm Hoa vào lòng, vỗ vỗ đôi bàn tay nhăn nheo vào lưng như an ủi, như nói rằng đã có ông ở đây. Hoa hạnh phúc, cảm giác như đang trở về tuổi thơ, đang là ngày Hoa mới đi học mẫu giáo ngày đầu tiên, được ông đón về, được ông yêu thương ôm vào lòng. Giờ đây, Hoa lại đang trở về trong vòng tay ông, ấm áp, yêu thương.

Hoa nhìn đôi bàn tay gầy guộc, nhăn nheo, tim như quặn lại. Mới đó mà giờ ông đang nằm đây yếu ớt từng ngày. Nước mắt cô bất giác chảy xuống. Hoa khẽ cúi xuống ôm ông vào lòng như muốn nói rằng đã có cháu ở đây.

Những ngày ở bệnh viện, Hoa và ông ôn lại bao nhiêu là chuyện cũ. Ông kể về những kỷ niệm đẹp mà ông cháu từng trải qua. Hoa lặng im lắng nghe, tận tình đút cho ông từng muỗng cháo, xoa bóp cho ông đỡ mỏi người. Ông từng ngày thêm yếu nên Hoa cố gắng hết sức. Cô sợ không biết ngày mai rồi ông có còn ở bên.

Và rồi cái gì đến phải đến, ông đã ra đi trên môi vẫn còn nở nụ cười. Có lẽ ông hài lòng với những ngày đã qua. Cô cũng thấy nhẹ lòng, bởi cô cũng đã có quãng thời gian được chăm sóc ông, được ở bên ông những ngày cuối đời. Nước mắt tuôn rơi, Hoa nhìn về phía cửa sổ thấy có bóng dáng ông mỉm cười vẫy tay chào Hoa rồi từ từ bay về trời.

Thùy Dương

Recommended For You