Heo may về nhuộm kín cả bầu trời
Gió nhè nhẹ chẳng thể vơi nỗi nhớ
Mảng ký ức mãi hoài mang trăn trở
Nặng suy tư đè nhịp thở bao ngày
Bài ngôn tình mực chưa ráo được ngay
Trong tiềm thức vẫn từng ngày nhắc nhở
Một chữ duyên mà chưa đầy chữ nợ
Nên bây giờ ray rứt ở trong tâm
Cất đi anh đừng giấu lệ lặng thầm
Hoa vẫn nở và ngoài kia vẫn nắng
Là phận số thì đâu thua, đâu thắng
Chỉ nhớ cho câu muối mặn đã từng
Đông qua rồi ta sắm sửa đón xuân
Em mua tặng món quà mừng rất mới
Là tri kỷ ấm nồng hương bến đợi
Gom ưu phiền đem cất… bởi vì thương
Thương Huyền