
Đường Ngọc Hiển chiều mưa em chẳng đến
Phố lung linh, cà phê đắng nỗi lòng
Dáng Diễm xưa đọng tình ca nhạc Trịnh
Đã phai mờ khói thuốc hoá hư không
Em không đến mà mưa càng nặng hạt
Cho nỗi buồn như trút xuống đêm nay
Em không đến mà nhạc càng réo rắt
Cho cô đơn vắng lặng rót đêm dài
Đêm quán cũ đã xa rồi từ đó
Từ dạo em đã vắng bóng nơi này
Góc ngồi xưa chỉ còn là khoảng trống
Cà Mau buồn chẳng dứt nổi cơn say…