Tình em như cánh chuồn chuồn Khi bay đậu lại nỗi buồn riêng tôi Dây trầu chưa quấn chợt rơi Vành trăng chợt vỡ để người chợt xa… THANH TRẮC NGUYỄN VĂN Read more »
Ngõ quê ngày xưa mây trắng Người đi bịn rịn mắt chiều Dâm bụt đỏ rào ước hẹn Mai về thắm lại lời yêu… Gió đông xô ngọn khói xiêu Bóng lẻ... Read more »
Đà Lạt ta về để nhớ emNhớ mùa trăng trước ướt hương đêmXa em, xa cả mùa trăng ấyXa áo thu bay tóc gió mềm. Đâu khúc đàn mơ bên suối thơMảnh... Read more »
Người về nhặt nắng mùa đông Nhặt chiều lá rụng cuối dòng thơ xưa Nhặt lời cỏ úa trong mưa Nhặt màu mắt ướt một mùa qua sông… Chợt trong sương khói... Read more »
Trăng như khách nhỡ độ đườngNgẩn ngơ đứng giữa phố phường so vaiNhà cao cửa đóng then càiCó ai dậy trước ban mai đón mình? NGUYỄN NGỌC HƯNG Read more »
Đông rồi sớm muộn cũng sangVội chi mà trút lá vàng cây ơiNhánh tay xương xẩu với trờiChỉ làm gió rụng mưa rơi buốt lòng Mái đình vẫn mái đình congCòn đâu... Read more »
Liên hoan sao chẳng hát hòLệ cô rơi lệ học trò rơi theoDù mai góc biển lưng đèoƯớc đời mãi mãi trong veo tuổi hồng… NGUYỄN NGỌC HƯNG Read more »
Ngày tắt nắng trên những hàng cây luống tuổi. Gió về chiều miên man không đoán định. Hương quê phảng phất dậy lên trong từng cánh mũi. Cuối sông, ngọn khói lam... Read more »
Sách đầy chữ dại chữ khônTâm đăng soi tận đáy hồn đục trongMuốn cho sáng mắt sáng lòngĐêm ngày tinh luyện mới mong nên người! NGUYỄN NGỌC HƯNG Read more »
Thu duyên Trên tường vệt nắng chao nghiêng Mùa thu rụng xuống làm duyên nụ cười Bướm kia mơ được lên trời Còn tôi mơ được trọn đời bên em… Thu hương... Read more »

