Có hai người

Có hai người từ xa lạ yêu nhau
Ai cũng nghĩ ông trời trao duyên nợ
Giữa hàng tỷ con người cho gặp gỡ
Mến rồi thương tha thiết ở trong lòng.

Có hai người tuy cách núi ngăn sông
Nhưng vẫn giữ một tấm lòng chung thuỷ
Chẳng gần gũi ngày đêm cùng thủ thỉ
Nhưng trọn đời mãi nguyện ý yêu thương.

Có hai người lắm lúc thấy cô đơn
Muốn kề cận để không còn lạc lõng
Nhưng trắc trở mỗi người một cuộc sống
Chấp nhận ôm hình bóng đến muôn đời.

Có hai người luôn nghĩ đến nhau thôi
Mọi cảm xúc trao cho người tất thảy
Nhung nhớ lắm mà xa xôi đành vậy
Bởi thương rồi trân trọng mãi trăm năm!

Trần Ánh Nguyệt

Recommended For You