Em tinh nghịch tóc cài hoa muống biển
Rượt còng con vấp ngã sóng trêu đùa
Anh nhớ về những buổi hái hoa mua
Tặng người thương của một thời áo trắng
Và nhớ mãi má em hồng sắc nắng
Khi anh nắm tay… run đến bây giờ!
Em bẽn lẽn như là cây xấu hổ
Đi bên anh mà khép nép ngại ngùng
Bờ cát trắng qua bao mùa dông bão
Vẫn cứ vẹn nguyên nỗi nhớ ngàn trùng
Nay chuyện cũ đã lùi sâu dĩ vãng
Đọng quanh ta kỷ niệm thuở học trò
Tuổi đôi mươi cũng đong đầy ký ức
Thời gian trôi không đợi buổi hẹn hò
Tóc muối tiêu qua từng đêm thao thức
Quá khứ hiện về trong giấc mơ hoa
Anh lặng lẽ ngược về thời niên thiếu
Nghe tâm hồn rưng rức những buồn vui
Hờn giận vu vơ thời còn đi học
Đến bây giờ lòng như thấy vừa nguôi…