Chuyến tàu thời gian cuối cùng cũng lăn bánh đến những ngày cuối năm. Một năm với ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngỡ là dài nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại lại trôi nhanh một cách không ngờ.
Những ngày cuối năm luôn khiến cho tâm trạng con người ngổn ngang, cảm xúc khó tả. Có một chút hối tiếc, thẫn thờ, bâng khuâng nhưng cũng đầy háo hức lạ kỳ. Tôi ngồi bên tách trà chiều trong một ngày nghỉ, nhìn nắng, nhìn thời gian chầm chậm lướt trôi trên tán lá và nỗi nhớ cứ thế men theo về.
Những ngày cuối năm ở quê nhà luôn là những ngày bình yên đến lạ. Con đường làng in dấu chân tuổi thơ tôi quanh co hai bên những hàng bạch đàn xao xác đổ lá vàng dày từng thảm. Tôi cầm chiếc xô nhựa be bé đi theo sau đường cày của cha nhặt lấy những con cua đồng đang ngấp nghé tìm nơi trú ẩn.
Thuở ấy nhà nghèo đói, bữa ăn hàng ngày của gia đình đều phải trông chờ vào những con cua ngoài đồng, con cá dưới mương. Cha vừa cày, vừa động viên đứa con nhỏ của mình, thật chăm chỉ và cố gắng để cho tương lai được tốt đẹp hơn. Bữa tối, cha làm canh riêu từ những con cua đồng tôi bắt được. Tô canh ngọt vị đậm cua lẫn rau xanh mát lành. Cả gia đình đầm ấm ngồi bên nhau thưởng thức, quên đi cái đói nghèo, cái lạnh trước mắt mà hạnh phúc tận hưởng.
Thời gian cuốn kỷ niệm của tôi đi thật xa, những đường cày của cha lùi vào trong ký ức, con cua đồng cũng trở về dĩ vãng. Và tôi thì rất nhớ những ngày xa xưa của mình trong những ngày cuối năm.
Những ngày cuối năm tôi thường theo mẹ đi chợ tết. Mẹ có sạp hàng xén nho nhỏ ở góc chợ quê ngồi bán.
Chợ ở quê những ngày cuối năm nhộn nhịp và huyên náo hơn bao giờ hết. Người bán người mua, cười nói rôm rả. Trẻ con đến chợ rất đông. Đôi khi đến chợ chỉ để thỏa thuê nhìn ngắm chứ không mua bán gì.
Tôi thích tính cách người ở chợ quê tôi. Họ thân thương coi nhau như người thân ruột thịt.
Đến chợ quê ngày cuối năm mới thấy được không khí tết đang về thật sự. Chuối, bưởi, khô đủ loại… được bày bán khắp chợ.
Mỗi khi nhớ quê, tôi lại nhớ về chợ tết. Và phảng phất trong cái se lạnh mùi hương nhang ai đó đốt lên mời gọi người đi chợ ghé mua. Rồi tôi bâng quơ nghĩ, khi lớn lên, lo toan cuộc sống đời thường, có mấy ai dành được chút thời gian về sống lại cảm giác hương nồng, mặn mòi của góc chợ quê ngày cuối năm?!
Những ngày cuối năm nghĩ về hiện tại. Một năm với thật nhiều biến động và nhiều cảm xúc khi dịch bệnh vẫn đang còn khiến cho mọi người lo lắng bất an. Không biết sang năm sẽ như thế nào? Hơn bao giờ hết, tôi cũng như bạn đều mong dịch bệnh chóng qua đi, để những cuộc đoàn tụ, mọi người xích lại gần nhau, trao nhau nhiều yêu thương, trên môi nụ cười tươi thắm. Một năm nhìn lại, soi lại mình, tôi thấy mình cần phải sống chậm lại, gạn bỏ tiêu cực ra khỏi đầu, chuẩn bị hành trang để bắt đầu cho năm sau rực rỡ hơn…