Nửa men đi lối rêu dày
Trượt chân ngã dưới bóng ngày xanh tôi
Lối xưa năm ấy trêu ngươi
Bờ xa cỏ nhớ nụ cười gió reo.
Nửa trông mắt lệ qua đèo
Cong mi hun hút bóng neo cuối nguồn
Gởi mây nương gió trăng suông
Trôi về sâu thẳm một buồn một thương.
Nửa thơ rong cuộc vô thường
Điệu vần khóc giữa miên trường ai hay
Bụm dăm câu chữ trong tay
Mai kia mốt nọ trải đầy non khơi…
Lăn cùng sỏi đá trên đồi
Nửa em lăn với bóng tôi dưới chiều
Lũng đồi ráng tím cô liêu
Khói sương tình ái phủ tiều tụy thơ!