“Ông già điên” ở xóm tôi

    Sáng sớm, khi tiếng ếch nhái vẫn kêu văng vẳng bên đồng, mọi người thức dậy chuẩn bị đi chợ buôn bán đã thấy ông Năm khoác trên vai bao tải đi khắp thôn. Ông đi qua từng nhà, bỏ từng túi rác của các nhà vào trong bao lớn của mình. Mọi người không ai hiểu ông làm thế để làm gì, nên mọi người cứ gọi ông là “ông già điên”.

    Ông tuy nghèo, quần áo tuy không lành lặn nhưng rất sạch sẽ. Ở xóm nghèo này, không ai quan tâm đến việc vứt rác, rác vứt bừa bãi. Thế nhưng nếu ai vứt rác mà ông Năm bắt gặp là ông quát ầm lên, bắt mọi người để đúng túi rác nhà mình.

    Ông đã từng đi cày thuê cuốc mướn để lên chợ huyện mua nhiều bịch túi nylon. Ông mang đến từng nhà phát và dặn mọi người vứt rác vào đó để trước cửa, hàng ngày ông đến thu. Mọi người xì xào bảo ông hâm, không phải việc của mình, đi lo cho thiên hạ, thân mình chưa lo xong… Ông bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán, hàng ngày ông vẫn đi thu gom rác như một thú vui.

    Mỗi lần ông đi qua xóm bên, thấy có cây gì xanh mát ông lại xin về trồng trong xóm. Con đường quanh co khắp xóm đâu cũng thấy cây ông trồng. Chiều chiều, mọi người lại thấy ông xách khệ nệ xô nước bên tay tưới cây. Nhìn dáng ông gầy gò nhưng khuôn mặt luôn tươi cười. Chả vậy mà những cây ông trồng 2, 3 năm đã xanh um tươi tốt, rợp bóng mát đường làng. Trẻ con có chỗ đùa nghịch, người già có chỗ nghỉ ngơi buổi trưa oi nóng.

    Mấy ngày nay, cả xóm bốc mùi hôi thối, rác rưởi xuất hiện nhiều trong xóm, không thấy ông Năm đi thu như mọi ngày. Mọi người rủ nhau đến nhà xem ông đâu. Hóa ra ông ốm, mọi người đôn đáo mua thuốc men, hoa quả cho ông. Chỉ vắng ông mấy ngày, mà ruồi muỗi xuất hiện khắp khu. Lúc này, mọi người nhận thấy những việc ông làm đều vì tình làng nghĩa xóm, ông đã làm việc gọi là vô bổ để giữ gìn và bảo vệ môi trường trong xóm xanh, sạch, đẹp. Tất cả mọi người họp xóm và bàn nhau trích quỹ hỗ trợ cho ông hàng tháng. Từ bấy lâu nay, việc ông làm đã có tầm quan trọng rất lớn cho môi trường, cho sức khỏe bà con trong khu.

    Ông khỏe, ông bắt đầu đi lại khắp xóm, trên vai lại là những bao tải. Có điều, người ta không còn hắt hủi, chửi bới ông nữa, thấy ông, mọi người niềm nở mời ông quà bánh. Nhìn thấy thôn xóm sạch sẽ, cây cối mát mẻ, ông vừa đi vừa cười mãn nguyện.

    Triệu Thị Tuyết Nhung

    Recommended For You