Trôi dạt thuyền ai tận giữa dòng
Có còn trở lại bến xưa không
Sông sâu đò dọc tình ai đọng
Bến lỡ trái ngang khắc cõi lòng
Một thuở xa hoài khắc khoải mong
Bây giờ én lạc cuối trời đông
Bèo trôi mây dạt tình vô vọng
Nước chảy trăng tàn tận đáy sông
Hoa tím trôi theo nước lớn ròng
Ta thì vẫn vậy mãi long đong
Yêu thương chờ đợi người năm cũ
Nhận lại riêng mình chữ phụ dong
Ta biết mình đây phận má hồng
Ba chìm bảy nổi những hoài trông
Thuyền ơi sao chẳng lần quay lại
Bến mãi mong chờ có biết không
Ngọc Cầm