Ngày xưa mái tóc buông lơi
Bây giờ sợi rụng sợi rơi đầy nhà
Ngày xưa da trắng nõn nà
Bây giờ da đã trổ hoa… đồi mồi
Ngày xưa miệng cười thật tươi
Bây giờ móm xọm rụng mười cái răng
Ngày xưa mặt sáng như trăng
Bây giờ xám xịt như vầng mây đen
Ngay xưa yểu điệu như tiên
Bây giờ lẹt đẹt như con vịt bầu
Ngày xưa chum chúm núm cau
Bây giờ lỏng thỏng như bầu trên cây
Ngày xưa nhựa sống căng đầy
Bây giờ vắt mãi bẩy ngày cũng không
Ngày xưa thắt đáy lưng ong
Bây giờ to bụng còn mông phẳng lờ
Ngày xưa rậm rạp cỏ mơ
Bây giờ thưa cứng tựa hồ rễ tre
Ngày xưa ăn nói dễ nghe
Bây giờ cẳn nhẳn chua lè khó ưa
Ngày xưa thích được mây mưa
Bây giờ hạn hán hết ưa tù tì
Ngày xưa thường sánh vai đi
Bây giờ chỉ thích năm ì xem phim
Ngày xưa nhớ nhau đi tìm
Bây giờ mặc kệ con chim mất rồi
[Chưa rõ ai là tác giả của bài thơ này]