Thương mẹ quê mùa bão

Ngày ấy cả nhà mình vẫn còn sống ở một tỉnh lẻ. Bố công tác xa, thỉnh thoảng mới về thăm nhà. Nhà thường chỉ có mấy mẹ con…

Chiều hôm ấy, khi con đi học về, thấy mẹ đang ngồi nấu một nồi cám heo ở trong bếp. Vừa nấu bếp vừa hì hụi kết những bông cỏ gà thành một chiếc vòng cỏ thật đẹp.

Khi con xuống bếp, mẹ nói: “Nhà mình còn nghèo, con và hai em còn đang học, vì thế phải biết tiết kiệm con ạ”.

Rồi mẹ đeo chiếc vòng cỏ ấy vào cổ con và nói tiếp: “Nhìn con gái của mẹ đeo chiếc vòng cỏ cũng xinh chưa kìa…”.

Nói xong, mẹ kéo con ngồi xuống bên cạnh tâm sự:

“Thời của mẹ, khắp nơi mọi người đều lớn lên trong rơm rạ. Do đó một lõi cuộn chỉ trong tay cũng đủ thành chiếc xe kéo chở nặng những ước mơ.

Những hòn sỏi chơi ô ăn quan cũng đủ lập nên kỷ cương phép nước. Mấy sợi tơ hồng cũng kết thành vương miện, vài bông râm bụt cũng làm nên đêm hội hoa đăng.

Ít giẻ vụn thôi cũng dệt nên thế giới cổ tích có cả vua, hoàng hậu và công chúa. Một sợi lá dừa cũng biến thành chong chóng, máy bay đưa ta vào tương lai…”.

Lúc ấy, con chỉ biết ôm chầm lấy mẹ và hiểu rằng con đã yêu mẹ nhiều hơn bao giờ hết.

Con cũng chẳng thể quên, khi một lần bão về. Buổi chiều hôm ấy, mẹ cùng các cô chú trong cơ quan tất bật lo chống bão. Không hiểu sao ngày ấy bão lại to thế không biết? Hay là khi người ta còn nghèo và thiếu thốn thì cảm thấy mọi phía đều chống chếnh.

Đêm hôm ấy, mưa xối xả, gió giật những hàng bạch đàn phía sau nhà kêu răng rắc. Những cây chuối đổ gãy gục cuối vườn.

Mấy chị em con sau khi học bài xong thì lăn ra ngủ, chẳng đứa nào nhớ đến mẹ đang cuống quýt lo cho con heo đang bỏ bữa hai ngày nay do thời tiết thay đổi.

Những giọt nước mưa lọt qua từng viên ngói, rơi xuống chiếc thau nhôm giữa nhà kêu loong coong.

Sáng ra, khi thức dậy chẳng nhìn thấy mẹ đâu.

Con chạy xuống bếp, chợt sững người khi nhìn thấy mẹ với đôi mắt đỏ hoe đang ngồi bên con heo đã chết.

Lúc ấy con mới hiểu hết nỗi đau của mẹ.

Vì con hiểu con heo đó chính là học phí của mấy chị em con trong cả học kỳ này.

Sau khi con heo chết, mẹ gần như suy sụp.

Rồi mẹ ốm phải nằm viện mấy ngày. Lúc đó con mới hiểu thế nào là mênh mang tình mẹ.

Bão tan. Bầu trời trở lại trong xanh bình yên như vốn có.

Ngày bão tan cũng là ngày mẹ được ra viện.

Con nấu cho mẹ một chén canh rau tập tàng với chút thịt nạc băm nhỏ.

Vị ngọt của rau tập tàng sau bão như những bài học mà mẹ đã dạy cho con, sao mà ngọt ngào sâu sắc.

Mẹ vịn vào vai con để đứng dậy như sau mỗi cơn bão nắng lại vịn vào đất để đổ một màu vàng au vàng đến tận cuối trời. Và con đã lớn lên như thế đó.

Chính nhờ mẹ mà con đã nhận ra rằng, người phụ nữ nào cũng mong bão dông luôn dừng sau cánh cửa.

Đó là lý do vì sao giờ đây khi đang sống xa nhà, con vẫn luôn khắc khoải về một mùa bão sắp đến ở quê xa.

Cảm ơn mẹ. Người đã dạy con biết đứng lên sau cơn bão…
THÚY HẠNH

Recommended For You