
Tóc vừa thả nửa chừng lưng
Áo dài pha giữa nắng hừng lên cao
Em đi gió động lao xao
Dường như phố cũng thấy nao nao lòng.
Một con người ngồi giữa đám đông
Trăm con mắt tục lượn vòng nhìn theo
Đừng ai nói móc nói meo
Đàn ông luôn thấy mình nghèo đó thôi.
Em đem duyên trải giữa đời
Tánh tham là tánh của trời ban cho
Thói quen con mắt tò mò
Của ai không biết thầm mơ của mình.
Chân trần giữa cõi phù sinh
Vọng tâm là cái thường tình người ta
Em đầy duyên dáng đi qua
Tóc lùa trên áo thành hoa trong lòng.