Truyện dài: Đi qua hoa cúc 17

Câu chuyện về con ma tóc dài nhanh chóng trở thành đề tài hấp dẫn đối với tôi và anh em thằng Chửng. Hầu như mỗi khi gặp nhau, ba đứa tôi đều háo hức chụm đầu lại thì thầm bàn tán sôi nổi về con ma mới phát hiện trong vườn ông tôi này.

Vừa thích thú vừa sợ hãi, chúng tôi xích sát vào nhau, rì rà rì rầm với vẻ hào hứng và thi nhau bịa thêm biết bao nhiêu là chuyện, chuyện nào cũng hãi hùng đến mức người nghe có thể tè vãi ra quần.

Và trong lúc huênh hoang tha hồ như thế, ba đứa tôi không quên thận trọng dáo dác nhìn quanh và cứ chốc chốc lại giật bắn mình bởi những tiếng xào xạc vu vơ trong các vòm lá hoặc tiếng lạo xạo phát ra từ một con rắn mối ngốc nghếch nào đó đang trườn ngang thân gỗ mục.

Anh em thằng Chửng vốn bạo dạn hơn tôi nhưng trước một đối thủ như con ma lạ hoắc này, nom tụi nó cũng chẳng anh hùng gì.

Cũng như tôi, từ ngày con ma tóc dài xuất hiện, anh em tụi nó đã thôi lảng vảng hàng giờ trong vườn nhà ông tôi bắn xoài thi vào những trưa đứng bóng, không còn rảo dọc bờ mương đầy cá lòng tong bao quanh hàng rào và khản cổ giành nhau những cọng cỏ gà tươi tốt nhất nữa. Thậm chí dạo này anh em tụi nó cũng không dám bén mảng ra đám khoai mì kế vườn nhà ông tôi để làm cái chuyện cực kỳ quan trọng kia. Nửa đêm sôi bụng, tụi nó đành vác cuốc chạy ra bờ tre phía hông nhà đối diện, nhấp nha nhấp nhổm mong cho chóng xong để chui tọt vào nhà.

Anh em thằng Chửng sợ một, tôi sợ mười. Bởi tôi hằng ngày phải sống kề cận với con ma, nói tóm lại, tôi ở ngay trong tầm kiểm soát của nó, nhất cử nhất động của tôi đều bị nó theo dõi chặt chẽ và khi hứng lên nó có thể bắt hồn tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng sợ, tôi vẫn cứ muốn thì thào về nó. Với những chuyện như thế này, có lẽ không đứa trẻ nào có thể để yên trong bụng mà không cảm thấy bồn chồn khó chịu. Nhưng kháo nhau với anh em thằng Chửng mãi cũng chán. Khổ nỗi, ngoài chúng ra, tôi thật chẳng biết phải tâm sự với ai.

Từ hôm buộc phải gãi đến tróc cả da vì mấy chiếc lá nàng hai của thằng Chửng em, anh Ðiền hầu như không trò chuyện với tôi nữa. Chị Ngà đã bỏ qua chuyện đó nhưng anh thì không. Mỗi khi gặp tôi, mặt anh cứ hầm hầm.

Tôi cũng không thể kể chuyện này với ông. Dì Miên đã dặn tôi không được nói cho ông biết. Ông biết, ông sẽ mắn cho.

Như vậy, chỉ còn chị Ngà. Nhưng chị Ngà là chúa nhát. Con sâu cái kiến bé tẹo kia cũng đủ khiến chị run bắn, huống gì… con ma. Tôi một lòng yêu mến chị nên không muốn làm chị hoảng sợ. Chị xinh đẹp nhưng có một chút gì đó mỏng manh, yếu đuối. Nếu biết trong vườn có một con ma tóc dài tối tối vẫn đi lang thang trên các khóm cây ngọn cỏ, hẳn chị sẽ chết khiếp và chắc chắn sẽ không tài nào chợp mắt được.

Rốt cuộc tôi đành phải thầm thì với bà Sáu. Bà Sáu há hốc miệng nghe tôi kể, mặt lộ vẻ xao xuyến.

Khi tôi ngừng lời, bà cúi đầu lẩm bẩm:

– Vậy đúng là cô ấy rồi!

– Cô nào kia bà? – Tôi hỏi và bất giác xích lại gần bà.

– Một cô gái! – Giọng bà Sáu trầm ngâm – Cô ấy chết đã nhiều năm rồi. Hồi ấy bà còn bé tí, còn cháu thì đang ở đâu trong bụng mẹ ấy.

– Cô ấy là ai vậy hở bà?

– Bà không biết! – Bà Sáu lim dim mắt – Hình như đó là một người ăn xin. Cô ấy còn trẻ, nhưng gầy gò, tiều tụy. Một buổi sáng, bà mở cửa ra quét sân đã thấy cô ấy nằm chết ngay trước ngõ nhà mình.

Tôi liếm môi:

– Thế người thân của cô ấy đâu?

– Cô ấy không có người thân! – Bà Sáu chép miệng – Nhà mình quàng cô ấy ba, bốn ngày và cho thông báo khắp làng nhưng nhưng không có ai đến nhận, cuối cùng đành phải chôn cô ấy trong vườn.

Giọng bà Sáu chậm rãi, khoan thai nhưng tôi nghe như một luồng khí lạnh luồn vào áo tôi và chạy dọc sống lưng.

– Chôn ngay trong vườn nhà mình hở bà? – Tôi hỏi, bụng thót lại.

– Ừ, chôn đằng góc vườn, chỗ cây duối ấy!

Tôi biết cây duối mà bà Sáu nói. Ðó là cây duối um tùm và nhiều trái chín nhất trong vườn. Nó nằm ở cuối vườn, kế cây ổi cao nghều và cũng trĩu trái không kém. Nhiều năm về trước, tôi thường quẩn quanh hằng giờ bên gốc duối này và mê mẩn hái những trái duối chín vàng nhét đầy hai túi áo để sau đó ăn không hết phải tiếc rẻ vứt đi. Nhưng tôi không biết có một ngôi mộ hoang nằm ở ngay đó. Chẳng ai nói với tôi điều này. Thỉnh thoảng, vào các dịp lễ tết hay rằm tháng bảy tôi có trông thấy bà Sáu lui cui thắp nhang khấn khấn vái vái nhưng cứ nghĩ bà cúng thổ địa nên cũng chẳng hỏi han.

Tôi nhìn bà Sáu đang ngồi trầm mặc bất động trên chiếc chõng tre, lo lắng hỏi:

– Thế con ma tóc dài kia chính là cô ấy hiện về đấy hở bà?

– Ừ! – Giọng bà Sáu bỗng trở nên huyền bí – Ðấy là oan hồn uổng tử, cháu chớ có trêu vào!

– Cháu đâu có trêu! – Tôi chớp mắt – Nhưng cháu vẫn thấy sờ sợ thế nào!

– Tốt nhất là cháu đừng nên ra vườn ban đêm! Như vậy thì chẳng phải sợ gì!

Lời căn dặn của bà Sáu dĩ nhiên là thừa. Ðã lâu rồi, tôi không còn ra vườn ban đêm nữa. Dù sao khi nghe bà nói vậy, tôi cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.

Sự tích về con ma tóc dài tới tai anh em thằng Chửng liền ngay sáu đó. Tụi nó ngồi nghe tôi kể mà cặp mắt cứ láo liên sợ sệt. Cũng như tôi, tụi nó không hề biết con ma tóc dài đã mai phục trong vườn nhà ông tôi từ rất lâu rồi và tất cả những trò nghịch phá của tụi nó từ trước đến nay đều đã được ghi trong sổ âm hồn và sớm muộn gì cũng bị đem ra xét xử.

Chửng anh mặt xanh lè:

– Thế thì chết tao rồi! Chơi trong vườn nhà mày, mỗi lần mắc tiểu tao cứ tè ngay gốc duối!

Tôi trợn mắt:

– Vậy là mày phải tội nặng rồi. Trước sau gì mày cũng bị bí tiểu, rặn hoài không ra!

Miệng Chửng anh méo xệch:

– Nhưng tao đâu biết có một ngôi mộ nằm ngay đó!

– Biết hay không cũng vậy thôi! – Tôi nhún vai – Hễ tè ngay chỗ đó là nguy rồi! Bà sáu bảo oan hồn uổng tử chớ có trêu vào!

Thấy tôi đem bà Sáu ra hù, Chửng anh nghệt mặt lo sợ. Mãi một lúc, nó mới nghĩ ra được một lối thoát:

– Rằm này tao sẽ thắp nhang. Tao sẽ khấn vái, bảo là tao không cố ý!

Tôi gật gù:

– Ừ, vậy thì may ra!

Kể từ bữa đó, anh em thằng Chửng hoàn toàn cạch mặt khu vườn. Thậm chí ban ngày tụi nó cũng không dám đi dọc ngoài bờ rào.

Không còn là sân chơi tuổi nhỏ, vườn nhà ông tôi bỗng trở nên tĩnh mịch hoang vắng, trái chín rụng đầy nằm lẫn trong đám lá khô suốt ngày xào xạc và trong lũ cỏ dại đã thôi um tùm khi mùa mưa chấm dứt nhưng vẫn đủ dày để quang cảnh trong vườn nom lạnh lẽo, âm u.

***

Thế là rốt cuộc tôi vẫn ra vườn, lại ra giữa đêm khuya, điều không ai có thể ngờ tới.

Tôi có tật hay mắc tiểu ban đêm. Lúc chứng đái dầm chưa rời bỏ tôi, tôi tè ngay trên giường, trong khi ngủ. Bây giờ hễ nghe bụng tưng tức là tôi tỉnh dậy ngay.

Ðêm đó, như thường lệ, tôi thức giấc lúc nửa khuya. Trong khi tôi đang lồm cồm ngồi dậy, một tiếng cọt kẹt thình lình phát ra đằng góc nhà khiến tôi rợn gai ốc khắp người. Nghĩ đến con ma tóc dài, máu trong người tôi như đông lại và tôi bỏ ngay ý định thò chân xuống đất.

Tôi sè sẹ nằm xuống như cũ, vờ như đang ngủ say, hy vọng nhờ vậy sẽ không gây nên sự chú ý đặc biệt nào nơi cái oan hồn uổng tử đang lùng sục trong ngôi nhà ông tôi kia.

Tôi cũng không rõ tại sao con ma tóc dài này không lang thang trong lãnh địa của nó ở ngoài vườn như trước nay mà lẻn vào nhà giữa lúc đêm hôm để làm gì. Và nếu như “nó” tự cho phép mình đi lại ngang nhiên như vậy thì dù tôi có vâng lời bà Sáu không bén mảng ra vườn, tôi cũng chẳng thể thoát khỏi tay “nó”. Ý nghĩ đó khiến người tôi run lên và tôi phải cố nghiến chặt răng để không phát ra những tiếng cầm cập.

Tôi nằm bất động như khúc củi khô, mắt nhắm tịt nhưng tai vẫn vểnh lên hồi hộp nghe ngóng.

Tiếng cọt kẹt lại vang lên lần nữa. Tiếp theo là tiếng chân lướt nhẹ trên nền gạch. Trong một thoáng, tôi sực nhớ tới lời Chửng anh. Chửng anh bảo con ma tóc dài lúc nào cũng đi lơ lửng giữa không trung, chân không chạm đất. Nhưng tại sao ở đây tôi lại nghe thấy tiếng chân, dù là rất khẽ?

Sợ hãi và ngạc nhiên, tôi mở he hé mắt và dưới ánh trăng thượng tuần âm u và nhợt nhạt hắt vào từ khe cửa sổ trước bàn học chị Ngà, tôi vừa thoáng thấy một bóng người lặng lẽ lướt đi giữa các gốc cột, nhanh và gọn như một con mèo, và sau đó biến mất chỗ ngách cửa trổ ra hông nhà.

Những điều vừa nhìn thấy khiến tôi vô cùng sửng sốt mặc dù tôi không trông rõ bóng người vừa thấp thoáng là ai. Tôi chỉ có thể chắc chắn một điều là bóng người khả nghi đó không có mái tóc dài như Chửng anh mô tả, và như vậy có nghĩa đó không phải là con ma mà tôi thường úy kị. Nhưng nếu không phải là con ma kia thì ai đã có hành động lén lén lút lút đến nỗi kẻ vô tình chứng kiến là tôi phải thót tim lên như vậy.

Ðang nghĩ vơ nghĩ vẩn, tôi bỗng bàng hoàng nhớ ra nơi phát ra tiếng động đằng góc nhà chính là chỗ ngủ của anh Ðiền. Ở đó, anh thường nằm trên chiếc võng gai chằng ngang lối đi vào nhà kho và tiếng cọt kẹt tôi nghe thấy khi nãy chính là tiếng dây võng nghiến vào gốc cột.

Nghĩ đến đó, tôi liền bật dậy và nín thở nhích từng bước về phía góc nhà. Ðúng như tôi dự đoán, chiếc võng không người nằm. Anh Ðiền biến mất, chỉ bỏ lại đôi dép nằm chơ vơ trên nền gạch.

Cho đến lúc này tôi đã có thể quả quyết bóng người thấp thoáng khi nãy chính là anh Ðiền chứ không ai khác. Nhưng tôi không hiểu anh đi đâu giữa khuya khoắt, lại bí mật đến mức không dám mang cả dép trong chân. Nếu anh ra sau hè để đi tiểu như tôi, chẳng việc gì phải sợ mọi người nghe thấy tiếng dép lẹp kẹp.

Lòng đầy nghi hoặc, tôi đứng im lìm bên chiếc võng một lúc lâu, tự dưng không cảm thấy tức bụng như khi nãy nữa. Và sau khi suy tới nghĩ lui, không nén dược hiếu kỳ, tôi quyết định lần mò về phía ngách cửa nơi anh Ðiền vừa lẻn ra ngoài.

Trời bên ngoài nhờ nhờ, đục đục. Trăng thượng tuần xuống đến chân trời, khuất sau những đám mây xa, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mịt trộn lẫn với sương đêm nom như khói xám.

Vừa ra khỏi cửa, tôi đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy anh Ðiền đâu. Sau một thoáng lưỡng lự, tôi đánh bạo lần ra sau hè, mắt căng ra, chân dọ dẫm từng bước một. Lúc này không hiểu sao tôi chẳng thấy sợ. Có lẽ sự tò mò và nỗi khát khao khám phá bí mật giúp tôi trở nên can đảm một cách khác thường.

Hơn nữa tôi tự trấn an rằng trong lúc này ngoài tôi ra còn có anh Ðiền ở đâu đó trong vườn, rằng nếu có con ma tóc dài kia để cho anh Ðiền ung dung thì chẳng có lý do gì nó lại “đụng chạm” đến tôi.

Nhưng dù đảo mắt soi mói khắp nơi, tôi vẫn không phát hiện một dấu vết nào của anh Ðiền. Cũng không nghe một tiếng động nhỏ. Chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng đi xạc sào trên lá khiến tôi có cảm tưởng khu vườn chốc chốc lại buông ra những tiếng thở dài than vãn cho sự cô tịch lạnh lẽo của mình.

Ðúng vào lúc tôi hoàn toàn thất vọng, định vạch quần tè một bãi rồi bỏ vào nhà ngủ tiếp, mặc kệ anh Ðiền với những hành vi ám muội của anh, thốt nhiên tôi bỗng nghe một tiếng cười khúc khích vọng lại từ cuối vườn. Tiếng cười trong, ngắn, vừa vang lên đã tắt ngay.

Nỗi sợ hãi khi nãy đã rời bỏ tôi nay vội vàng quay trở lại cùng với tiếng cười ma quái kia. Tôi nắm chặt hai tay cố giữ bình tĩnh nhưng câu chuyện khủng khiếp của Chửng anh đột ngột hiện ra trong đầu khiến tóc gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Hôm trước Chửng anh cũng từng nghe tiếng cười rờn rợn này và theo những gì nó chứng kiến và thuật lại thì đây đúng là tiếng cười của con ma tóc dài gần đây vẫn lảng vảng trong vườn nhà ông tôi vào lúc canh khuya.

Ðã mấy lần tôi dợm chân định chạy vào nhà nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn đứng yên không động đậy. Tôi sợ tôi cất bước không khéo sẽ phát ra tiếng động và như thế không khác nào tôi bảo với con ma tôi đang ở đây, mau mau lại vặn cổ tôi đi. Nhưng tôi cũng không thể cứ chôn chân mãi ngoài hè. Ðứng mãi ngoài hè, trước sau gì tôi cũng bị “nó” bắt gặp và lúc đó có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong lúc tôi tấn thối lưỡng nan, chưa nghĩ ra kế gì thoát hiểm, tiếng cười khi nãy lại vang lên. Và cũng như lần trước, nó cất lên ngắn ngủi, chưa kịp lan xa đã vội tắt ngấm như thể bị một bàn tay chặn lại gần. Lần này, tôi nghe rõ một tiếng suỵt khẽ kèm theo.

Lạ thay, trong nháy mắt tôi bỗng mất cả cảm giác sợ sệt. Cái tiếng suỵt khẽ của người thứ hai kia lập tức làm dậy lên trong tôi bao mối nghi ngờ. Và tôi nhanh chóng nhớ ra anh Ðiền còn lẩn quất đâu đây trong vườn. Nãy giờ quá hãi hùng trước hình ảnh con ma tóc dài trong lời kể của Chửng anh, tôi chỉ lo mỗi chuyện thoát thân, quên béng mất mục đích theo dõi ban đầu.

Bây giờ, máu trong người tôi nóng lên và thần trí tôi sáng suốt trở lại. Tôi nhón chân rón rén lần về phía cuối vườn. Ở chân trời xa, trăng bắt đầu lặn và khu vườn thoáng chốc chìm vào bóng tối. Tôi trở nên can đảm hơn và lần đầu tiên trong đời tôi hiểu ra bóng tối không phải bao giờ cũng khủng bố mà đôi khi còn đồng lõa và che chỡ cho con người một cách tuyệt hảo.

Tiếng rúch rích lại cất lên, lần này khẽ như gió thoảng, nếu còn đứng ở vị trí ban đầu tôi sẽ không tài nào nghe thấy. Tôi còn nghe thấy cả tiếng đàn ông cười lục khục trong cổ họng. Và tiếp theo là những tiếng sột soạt kéo dài.

Bỗng chốc mắt tôi mờ đi, ngực tức nghẹn. Lần này, không bị ám ảnh bởi chuyện ma quái, tôi sững sờ và cay đắng nhận ngay ra tiếng cười khúc khích giữa đêm khuya của con ma tóc dài từng khiến anh em thằng Chửng sợ vãi mật kia chính là tiếng cười của chị Ngà. Và người đàn ông đang đùa giỡn suồng sã với chị trong đống rơm cuối vườn kia không ai khác hơn là anh Ðiền tóc quăn lắm mưu nhiều kế.

Tôi đứng chết trân tại chỗ có đến mười phút, nghe trời đổ ập xuống đầu. Ðôi tình nhân đang đắm đuối trên nệm rơm không thể ngờ ngay lúc đó có một thằng con trai đứng ngay bên cạnh họ, nước mắt tuôn như mưa, âm thầm khóc cho một mối tình đã bị chết.

Cho đến khi tôi thất thiểu bỏ vào nhà, bóng tối không chỉ vây bọc từng bước chân tôi. Nó còn phủ kín cả trái tim tôi nữa.

(Hết phần 17)

Xem phần 1 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 1

Xem phần 2 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 2

Xem phần 3 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 3

Xem phần 4 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 4

Xem phần 5 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 5

Xem phần 6 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 6

Xem phần 7 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 7

Xem phần 8 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 8

Xem phần 9 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 9

Xem phần 10 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 10

Xem phần 11 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 11

Xem phần 12 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 12

Xem phần 13 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 13

Xem phần 14 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 14

Xem phần 15 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 15

Xem phần 16 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 16

NGUYỄN NHẬT ÁNH

Recommended For You