Sau vụ anh em Tề Thiên đại náo vườn xoài đó, may làm sao, chẳng ai đả động gì đến tôi. Lạ nhất là dì Miên. Xưa nay, trước những vụ tương tự như vậy, chẳng bao giờ dì chịu bỏ qua. Bao giờ dì cũng nhân những cơ hội đó lôi tôi ra đứng trước mặt dì rồi bằng giọng lưỡi nghiêm khắc và dọa dẫm của một quan tòa thời trung cổ, dì khăng khăng buộc tôi chặt đứt mối thâm tình mà tôi đã lỡ buộc quá chặt vào với anh em thằng Chửng.
Nhưng lần này dì chẳng một lời trách mắng, cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi. Tôi tò mò liếc trộm dì, thấy dì nhìn xa xôi đâu đó ngoài trời, trong đáy mắt lại thấp thoáng mối lo âu hôm nào tôi bắt gặp. Và dường như có một lúc tôi nghe tiếng thở dài của dì khẽ rung lên bên tai và âm thầm tan đi trong gió.
Chị Ngà vẫn tươi cười vui vẻ với tôi như hôm nào ngoài bờ suối. Ðôi mắt chị khi nhìn tôi vẫn lúng liếng và ướt rượt nhưng lòng tôi đã chẳng còn xao xuyến. Chị nhìn tôi nhưng tôi biết không có tôi trong mắt chị. Trong mắt chị chỉ có mái tóc quăn tít của anh Ðiền. Cũng chính vì anh Ðiền mà chị mơ ước trở thành cô giáo trường huyện. Vậy mà tôi cứ tưởng bở. Tôi cứ đinh ninh chị muốn mãi mãi ở lại làng chỉ vì chị không muốn xa tôi và trong rất nhiều ngày tôi đã âm thầm và rạo rực tơ tưởng về điều đó, hệt như một thằng ngốc.
Nỗi tuyệt vọng dìm tôi vào băng giá. Tôi lạnh nhạt với cả chị Ngà lẫn anh Ðiền, dù gần đây được đốt nóng bởi cuộc tình nồng cháy, anh không còn hậm hực với tôi về những gì tôi đã gây ra cho anh trước đây nữa.
Nhưng tôi càng xa lánh anh, anh càng tìm cách lại gần tôi. Dạo này gặp tôi anh hay rủ:
– Trường đi ăn mì với anh không?
– Không! – Tôi đáp, không hiểu anh có biết là tôi đã khám phá ra bí mật của anh chưa.
Anh Ðiền vẫn kiên trì:
– Vậy anh với em vô Bãi Cháy bắn chim.
Trời đất, anh Ðiền lớn tồng ngồng rồi mà còn đòi đi bắn chim! Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn từ chối:
– Em hết thích trò bắn chim rồi.
Anh Ðiền liếm môi:
– Vậy Trường thích trò gì?
Tôi lắc đầu:
– Em chẳng thích trò gì hết.
Trước thái độ lạnh lùng của tôi, anh Ðiền chỉ biết nhún vai, chán nản:
– Dạo này Trường lạ ghê!
Không chỉ anh Ðiền, chị Ngà cũng nói với tôi một câu giống hệt như vậy.
Tôi nhìn mây bay:
– Em có gì lạ đâu!
– Có. Em không còn trò chuyện với chị như xưa nữa.
Tôi chép miệng:
– Em chẳng biết nói chuyện gì.
Chị Ngà lại nói:
– Em không còn rủ chị ra suối ngồi chơi.
– Ừ.
Tiếng “ừ” của tôi không có một ý nghĩa gì rõ rệt. Nhưng chị Ngà dường như chẳng để ý gì đến điều đó.
Chị tiếp tục theo đuổi những ý tưởng của mình:
– Trường cũng không thèm nhìn mặt chị.
Câu nói của chị Ngà khiến tôi giật thót. Không hiểu chị đã phát giác ra chuyện gì mà lại nói những lời như vậy. Không thể ậm ừ mãi, tôi nhìn xuống đất, bùi ngùi thổ lộ:
– Bây giờ em chẳng còn là em ngày nào nữa. Dạo này em cứ buồn buồn sao ấy.
Chả rõ chị Ngà có hiểu ra tâm sự của tôi không mà sao tôi nghe tiếng chị thở dài. Rồi thình lình chị đặt tay lên vai tôi, giọng vỗ về:
– Trường đừng buồn nữa! Chiều mai chị em mình ra suối chơi, chị sẽ kể chuyện cho Trường nghe.
Ðề nghị bất ngờ của chị Ngà làm tôi ngạc nhiên quá đỗi.
Tôi ngước nhìn chị, giọng ngẫn ngơ:
– Chị định kể chuyện gì vậy?
Chị Ngà đưa tay vén tóc:
– Những chuyện kể về chị. Những chuyện kể về tình yêu. Rồi Trường sẽ hiểu tất cả.
Chị nhìn ra vàng hoa cúc trước sân, nói trong mơ màng:
– Trường biết không, tình yêu là một bí mật. Nó đem lại niềm vui cho tâm hồn. Cũng như hoa cúc ấy.
Tôi nhớ có lần chị đã nói với tôi về vàng hoa cúc. Dĩ nhiên niềm vui có được từ hoa hoàn toàn có thể so sánh với niềm vui mà tình yêu mang lại. Nhưng đó là tình yêu của chị và anh Ðiền, một tình yêu chưa bị trượt chân vào nỗi buồn tuyệt vọng như tôi.
Thấy tôi trầm ngâm, chị Ngà nhắc:
– Nhớ nghen Trường! Chiều mai!
Tôi “ừ” mà không biết trong thâm tâm thực ra mình có muốn nhận lời hay không. Những tâm tình thành thật của chị Ngà có thể sẽ giúp tôi có dịp đi vào thế giới riêng tư và đầy bí ẩn của tâm hồn chị, giúp tôi thấu hiểu và đồng cảm với sự chọn lựa của chị hơn nhưng chắc chắn cũng khiến tôi phiền muộn và khổ tâm hơn.
Trong khi tôi đang phấp phỏng chờ đợi cái giây phút khắc nghiệt đó xảy ra thì một biến cố bất thần ập đến vào ngay sáng hôm sau khiến chị Ngà buộc phải bỏ lỡ cuộc hẹn buổi chiều với tôi.
Người đàn bà lạ mặt xuất hiện vào lúc mặt trời vừa lên khỏi ngọn tre chưa tới nửa cây sào. Chị mặc đồ bà ba, tóc búi, một tay cắp nón lá, tay kia xách lồng gà, rón rén bước vào nhà như một chiếc bóng. Lúc đó, dì Miên và chị Ngà đang ngồi tại bàn học cạnh cửa sổ, còn tôi do dậy trễ vẫn đang loay hoay với rổ khoai luộc đặt tại bàn ăn giữa nhà.
Tôi chưa kịp phản ứng gì, dì Miên đã nhanh nhẹn chạy ra. Ðã quá quen với cảnh các người bệnh đủ loại đến tìm ông tôi để chữa bệnh hoặc để tạ ơn, dì hỏi ngay:
– Chị tìm ba tôi phải không?
Người đàn bà rụt rè:
– Dạ tôi kiếm thầy Thất.
Vừa nói, chị vừa lóng ngóng đặt lồng gà trên tay xuống đất:
Dì Miên tặc lưỡi:
– Xui cho chị quá! Ba tôi đi khám bệnh xa, chiều mới ghé về! – Rồi dì nhìn người đàn bà đang đứng khép nép bên cánh cửa, áy náy hỏi – Chị tìm ba tôi để coi bệnh hay có chuyện gì?
Người đàn bà lộ vẻ bối rối. Mãi một lúc, chị mới ngập ngừng đáp:
– Dạ, tôi là… vợ anh Ðiền!
Giọng người đàn bà khẽ khàng nhưng vọng vào tai mọi người chẳng khác gì một quả bom.
Dì Miên lắp bắp:
– Ủa, hóa ra…
Tôi liếc về phía chị Ngà, thấy chị đổ gục xuống mặc bàn như một cây chuối bị đốn ngang thân. Không kịp nghĩ ngợi, tôi lập tức phóng ngay về phía chị, vội vàng đến nỗi hất đổ cả rổ khoai trên bàn:
– Chị Ngà! Chị Ngà! – Tôi khẽ lay vai chị, luống cuống gọi.
Dì Miên lúc đó cũng đã kịp chạy tới.
– Mày sao vậy Ngà? – Dì thảng thốt hỏi, chưa gì giọng đã nghe sụt sịt.
Người đàn bà cũng tới sát bên tự hồi nào. Chị nói, giọng lo lắng:
– Chắc cô đây bị trúng gió! Ðể tôi cạo gió cho! Tôi có đem dầu theo đây!
Vừa nói, người đàn bà vừa hối hả móc chai dầu trong túi ra.
– Không sao đâu! – Chị Ngà ngước lên, giọng vẫn chưa hết bàng hoàng – Tôi nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi!
Nói xong, chị Ngà uể oải đứng dậy. Dì Miên biết ý, choàng tay sau lưng chị và nhẹ nhàng dìu chị lại chỗ chiếc giường tre kế bàn học được ngăn cách với phần còn lại trong nhà bởi những tấm phên đan.
Ở phía sau, tôi và người đàn bà đứng trố mắt nhìn theo. Tôi không rõ chị vợ anh Ðiền nghĩ gì nhưng riêng tôi ngay lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống sao mà buồn chết được và khi nghĩ đến chị Ngà, tôi bỗng chốc quên hết mọi hờn ghen, trách cứ. Tràn ngập trong lòng tôi bây giờ là một nỗi xót thương.
(Hết phần 19)
Xem phần 1 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 1
Xem phần 2 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 2
Xem phần 3 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 3
Xem phần 4 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 4
Xem phần 5 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 5
Xem phần 6 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 6
Xem phần 7 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 7
Xem phần 8 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 8
Xem phần 9 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 9
Xem phần 10 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 10
Xem phần 11 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 11
Xem phần 12 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 12
Xem phần 13 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 13
Xem phần 14 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 14
Xem phần 15 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 15
Xem phần 16 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 16
Xem phần 17 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 17
Xem phần 18 tại: Truyện dài: Đi qua hoa cúc 18
NGUYỄN NHẬT ÁNH