Ngày xưa bím tóc ngủ quên
Có hai con mắt ngồi bên ngó chừng
Sợ thầy… muốn gõ vào lưng
Lại e đằng ấy đỏ bừng mặt lên
Rụt rè tôi khẽ gọi tên
Đâu ngờ hai đứa trở nên thân tình!
Thoáng mà qua tuổi học sinh
Lối đi ngay dưới chân mình thênh thang
Đường mơ rợp bóng hoa vàng
Biết ai còn nhớ đôi hàng phượng xưa
Ngẩng nhìn bím tóc đong đưa
Hồn tan theo những giọt mưa cuối cùng…
Đàn tim vọng tiếng tơ chùng
Mộng du tôi trở lại vùng thơ xưa
Sân trường ngọt tiếng ve cưa
Giấc mơ mười bảy như vừa đứt đôi
Ngủ quên tóc cũng tỉnh rồi
Đâu còn lớp cũ mà đôi mắt tìm?