Muốn úp mặt vào khoảnh rừng buổi ấy
để nghe ta thở dốc giữa sương mù
cơn sốt giật nghiêng ngày đêm Ea Súp
chiều Buôn Đôn lạnh thấu cả núi đồi
Trở lại để úp mặt vào thẳm xanh ngạt gió
đến mang đi trên ngang dọc phận người
em Ban Mê cớ chi gieo thêm lận đận
không cưỡng nổi mình ta lỡ trót buông thân
Trói một lần nên chẳng dễ xa xăm
bởi lỡ ngắm một loài hoa không sắc
như em trộn mắt môi vào ngày không thật
có kẻ bật run sau vết cứa ân cần
Nghe ta về ngọn nắng bất chợt xanh
mưa xoa bụi làm lành cơn nhớ cũ
cúi xuống tìm vết trượt ngày lam lũ
chợt Bazan ứa lên mắt… lặng thầm.
Hoàng Thái