Thời gian trôi lặng lẽ
Giật mình nhìn lại ta
Mới đó thôi, thế mà
Mấy mươi năm có lẻ
Nhớ sao thời thơ bé
Đường làng bước tung tăng
Ngõ nhỏ ngồi đợi mẹ
Chợ chiều chút quà quê
Tiếng ầu ơ vọng về
Lòng nao nao đến lạ
Nhớ cánh cò bay lả
Giấc mơ trưa năm nào
Hoa bèo tím bờ ao
Đàn cá rô giỡn bóng
Hoa mướp vàng xao động
Rào thưa len lén nhìn
Thời áo trắng nguyên trinh
Vô tư không vướng bận
Hồn nhiên không hờn giận
Chỉ biết học và chơi
Ngày xưa ấy đâu rồi?
Còn chăng trong ký ức
Nỗi nhớ nhung day dứt
Bồi hồi và vấn vương
Quê mình bao nhớ thương
Nhà xưa giờ quạnh quẽ
Mẹ, cha đi lặng lẽ
Khói hương buồn hắt hiu!
Vẫn ríu rít chim kêu
Bên bụi tre đầu ngõ
Tuổi thơ mình còn đó
Ơi vườn xưa, nhà xưa!
NGUYỄN MẬU CHIẾN
–
Nguồn: Báo Quảng Ngãi