Ta chỉ có một tình yêu ngắn ngủi
Bỗng ngày kia chống tàn rụi vô hình
Chợt bàng hoàng tỉnh giấc mộng ngày xinh
Mới hiểu được rằng chữ tình chóng vánh
Kể từ đó trái tim hồng hóa lạnh
Rời quê hương quên thảm cảnh đau buồn
Nhìn lục bình cứ xuôi ngược long đong
Như ta vậy giữa dòng đời trôi nổi
Đã cách trở bởi trùng dương ngăn lối
Khách phiêu bồng giờ mòn mỏi bước chân
Trở lại đây thăm chốn ấy bao lần
Từng kỷ niệm lại lâng lâng niềm nhớ
Ngỡ quên hết mối duyên xưa thuở nọ
Quên nỗi buồn thường trăn trở bao đông
Quên người dưng từng thương lắm trong lòng
Cứ nói ổn bảo mình không đau nữa
Nhưng mãi vậy còn nhói hoài vết cứa
Còn lại gì tình tàn rửa nên xa
Chẳng thắm duyên mình cũng lỡ chuyến phà
Mộng đã hết cho lòng ta đau mãi.
Ngọc Cầm