Cứ là em của ngày xưa
Dịu dàng như nắng ban trưa nhẹ nhàng!
Tựa cơn dông hạ vừa tan
Yên bình như điệu slow buồn chiều mưa…
Cứ là em của ngày xưa
Không buồn không nhớ, vu vơ nói cười
Dòng thơ chẳng gửi đến người
Gửi vào thu cả một trời ngu ngơ!
Cứ là em của ngày xưa
Lòng ươm mộng đẹp ai ngờ có “ai”!
Đêm gieo giấc nhớ thương hoài
Con tim bé nhỏ giấu người trong mơ…
Cứ là em của ngày xưa
Lời yêu thương dẫu dại khờ vẫn yêu!
Nghe trong gió thoảng ban chiều
Hồn nhiên như đã nhuốm nhiều ngẩn ngơ
Cứ là em của ngày xưa
Nửa yêu nửa sợ, nửa ngờ, nửa thương!
Nửa mong tơ nhện đừng vương
Sợi tình xin chớ vội buông xuống đời!