Phượng nở trong thơ, hồn nắng hạ
Ve ngân trĩu nặng mảnh tình sầu
Sân trường quạnh vắng hồn xao xuyến
Nắng đượm màu vàng bạn lớp đâu
…
Nhớ lại thời gian ngày đi học
Câu cười mắt biếc thấy thương nhau
Mùa thu áo trắng nay đâu mất
Chỉ hạ âm thầm tiễn bước sau
Bóng mát quanh sân xưa em đứng
Hồn nhiên áo trắng đẹp làm sao
Hoa khôi ánh mắt như viên ngọc
Độ ấy anh yêu trộm nét đào
Phượng đỏ như tim màu bé nhỏ
Gợi về ký ức giữa sân trường
Hồn anh chết lặng trên trang vở
Nhớ dáng thiên thần những vị hương.