Tôi nhớ ngày xưa thuở thiếu thời
Khi còn nằm ngửa ở trong nôi
À ơi… tiếng mẹ ru nhè nhẹ
Trong gió hiu hiu, nắng biếc ngời.
Rồi những trưa nào tôi nhớ tôi
Bêu đầu giang nắng, tóc đỏ hôi
Tay mẹ ngai ngai mùi bùn ngấu
Chải mái đầu con ấm tay người.
Những buổi trưa hè nắng xiên vai
Đường thôn mùa gặt rộn tiếng cười
Lúa vàng trĩu nặng đôi vai mẹ
Tôi đứng đầu thôn, ngóng đợi người.
Rồi những chiều đông, giữa tháng mười
Gió về rét buốt, tím bờ môi
Bóng mẹ xiêu xiêu trên đồng lạnh
Cơm chiều bữa ấy, cá kho tươi.
Tháng chạp mưa giăng bụi đầy trời
Mẹ đi chợ tết, sớm tinh khôi
Gánh hàng trĩu nặng vai gầy yếu
Tôi chạy lon ton, kịp bước người.
Ôi! Ngày xưa ấy đã xa rồi!
Chỉ còn kỷ niệm ở trong tôi
Tóc mẹ giờ đây phơ phơ bạc
Chiều bên ngõ vắng, ngóng xa xôi…
Nguyễn Duy Xuân
–
Nguồn: Báo Đắk Lắk điện tử